[04/06/2013] Nhà Bếp (kỳ 9)
Posted by vTINYblog
Tiểu thuyết
Nhà Bếp (kỳ 9)
VOV3 23h ngày 04/06/2013
Bản text:
Tôi mua hai bộ đồ thể thao khá đắt tiền, mua một đôi giày chạy và còn sắm cả một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ bằng nhôm để đựng nước. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì đã bắt đầu bằng những đồ vật đó, nhưng quan trọng là tinh thần cầu tiến.
Tôi bắt đầu chạy ngay khi bước vào kì nghỉ xuân. Tôi chạy tới cầu rồi quay về nhà, giặt sạch sẽ chiếc khăn bông và bộ quần áo, cho vào máy sấy và sau đó quay sang giúp mẹ chuẩn bị bữa sang. Rồi tôi ngủ them chút nữa. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn. Buổi tối tôi đi gặp bạn bè hoặc xem video, cố gắng làm mọi cách để đừng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhưng đó chỉ là nỗ lực vô vọng. Chứ thực ra, tôi chẳng muốn làm bất cứ điều gì hết. Tôi chỉ muốn gặp Hitoshi thôi. Song dù thế nào thì tôi vẫn phải làm điều gì đó để tiếp tục vận động chân tay và đầu óc. Tôi muốn nghĩ rằng chỉ cần tiếp tục không cần chủ ý những nỗ lực ấy, tôi sẽ tìm được một lối ra. Chẳng có gì để đảm bảo, nhưng tôi tin là mình sẽ cầm cự được cho tới lúc đó. Hồi con chó nhà tôi chết và cả hồi con chim nhỏ nhà tôi chết, tôi cũng đã vượt qua bằng cách này.Và đây chỉ là một trường hợp đặc biệt của những chuyện như thế. Ngày lại ngày chậm chạp trôi qua như héo úa mà chẳng có sự tiến triển nào. Tôi vẫn không ngừng tâm niệm, như đang cầu nguyện:
“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, rồi sẽ tới cái ngày mình thoát ra khỏi tất cả những chuyện này.”
Con sông nơi tôi lấy làm điểm nghỉ chân để chạy ngược về là một con sông rất lớn, nó chia thành phố làm hai nửa. Nơi ấy có một cây cầu màu trắng, tôi mất chừng hai mươi phút để chạy được tới đó. Tôi yêu nơi ấy. Hitoshi sống ở bên kia sông, và chúng tôi luôn lấy đó làm điểm hẹn hò. Vì thế, ngay cả sau khi cậu ấy mất, tôi vẫn rất yêu quý nó.
Tôi dừng chân trên cây cầu không một bóng người qua lại và thong thả uống từng ngụm trà nóng hổi từ trong chiếc bình giữa những thanh âm của sóng nước. Triền đê màu trắng chạy dài ra vô tận và huyền ảo, làn sương sớm xanh mờ đang giăng mình trên những cảnh sắc của từng con phố. Tôi cứ đứng đó trong bầu không khí buốt giá mà tinh khiết và chợt cảm thấy như mình đang ở gần “cái chết” hơn một chút. Thực ra, chỉ ở trong cái khung cảnh khắc nghiệt, trong suốt và buồn bã như thế, tôi mới có thể hít thở được một cách nhẹ nhàng. Tự hành hạ mình ư? Không. Không phải. Bởi nếu không có khoảng thời gian đó, tôi sẽ chẳng còn chút tự tin nào để làm tốt mọi việc trong ngày. Khung cảnh ấy, lúc này đây, cần thiết với tôi hơn bất cứ điều gì.
Sớm hôm đó, tôi lại choàng tỉnh vì mơ thấy một cơn ác mộng. Năm rưỡi sáng. Như thường lệ, tôi thay quần áo và chạy ra ngoài giữa buổi sớm mai hứa hẹn một ngày rất nắng. Trời vẫn còn tối và hoàn toàn vắng vẻ. Không khí buốt giá và tĩnh mịch, khu phố hiện lên mờ trắng. Da trời là một màu nước biển xanh thắm, rồi nhạt dần về phía đằng Đông.
Tôi cố gắng chạy một cách thật thoải mái. “Đang thiếu ngủ mà cứ chạy như thế này thì chẳng khác nào tàn phá cơ thể mình.” Đôi khi, ý nghĩ đó hiện lên mỗi lần tôi thấy khó thở. “Nhưng về rồi mình sẽ ngủ tiếp mà.” Và tôi sẽ gạt nó ra khỏi tâm trí đang chờn vờn của mình với lý lẽ như vậy. Thật khó có thể giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo khi chạy qua những dãy phố im lìm.
Tiếng của dòng sông đã vọng lại rất gần, nền trời thay đổi theo từng bước chạy. Một ngày đẹp đẽ và sáng bừng đã bắt đầu rọi xuống qua bầu trời trong xanh.
Đã đến cầu, như mọi lần, tôi lại tựa mình vào lan can và ngắm nhìn dãy phố nhạt nhoà đang chìm sâu xuống đáy cùng của bầu không khí màu lam mờ tỏ. Tiếng sóng ì ào dội mạnh và cuốn trôi mọi thứ trong làn bọt sủi trắng ngầu. Những giọt mồ hôi chảy xuống ròng ròng, và cơn gió lạnh buốt từ lòng sông thổi tới lùa vào mặt tôi. Giữa tháng Ba trời vẫn rét, trên thinh không, vành bán nguyệt hiện lên rất rõ. Hơi thở trắng mờ. Không rời ánh mắt khỏi dòng sông, tôi đang định rót trà vào chiếc nắp bình để uống.
Thì đúng lúc đó.
- Trà gì thế? Cho mình uống với.
Bất thình lình một giọng nói cất lên từ phía sau làm tôi giật thót người. Cú giật mình quá mạnh khiến tôi đánh rơi chiếc bình xuống sông. Trên tay tôi chỉ còn lại một ít trà đang bốc khói từ trong chiếc nắp.
Tôi vừa liên tưởng tới đủ thứ chuyện vừa quay lại, thì thấy một cô gái đang đứng đó và cười. Có thể nhận ra rằng cô ta hơn tuổi tôi, song không sao đoán được chính xác là bao nhiêu. Nhưng nếu cố đoán thì chắc vào khoảng hai mươi lăm… Mái tóc ngắn và một đôi mắt trong veo mở to. Cô ta đã đứng đó tự khi nào không biết nữa, khoác bên ngoài bộ quần áo mỏng manh một tấm áo choàng màu trắng, nhưng thản nhiên, như không có vẻ gì là lạnh cả.
Thế rồi cô ta vừa cười vừa nói vẻ sung sướng với một thứ giọng mũi khá ngọt ngào.
- Vừa rồi cậu giống hệt con chó trong một câu chuyện cổ tích của Grimm, à không, một câu chuyện ngụ ngôn của Aesop *.
- Trường hợp đó, - tôi thản nhiên đáp, - nó nhìn thấy bóng mình in trên mặt nước và tự thả khúc xương ra đấy chứ. Làm gì có kẻ nào khác gây hại như thế này.
Cô ta nhoẻn miệng cười.
- Được rồi, lần sau mình sẽ mua cho cậu một chiếc bình khác.
- Cảm ơn. – Tôi cố cười.
Cái vẻ mặt quá ư tự nhiên lúc nói chuyện của cô làm tôi không sao nổi giận được, hơn nữa, chính tôi cũng tự thấy không đáng phải như thế. Vả lại, ở cô không hề có cái vẻ của một kẻ lập dị hay một con ma men đang lướt khướt tìm đường về nhà vào buổi sáng sớm. Mà ngược lại, đôi mắt của cô rất thông minh và vẻ mặt thì vô cùng sâu sắc, cứ như thể đã nếm trọn mọi sự buồn vui trên cõi đời này rồi. Vì thế mà trông cô thật lặng lẽ.
Tôi chỉ uống một ngụm nhỏ chỗ trà đang cầm trên tay cho đỡ khát rồi chìa về phía cô.
- Chỗ còn lại là của chị. Loại này gọi là trà Phổ Nhĩ *.
- Ồ, mình rất thích loại đó.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra đỡ lấy chiếc nắp.
- Mình vừa mới đến đây lúc nãy. Từ một nơi xa lắm.
Có đôi mắt lấp lánh, đầy vẻ hăng hái đặc trưng ở một người lữ khách, cô nói trong khi mắt vẫn nhìn ra phía sông.
- Chị tới đây du lịch à ?
Tôi hỏi như vậy vì không hiểu cô đến đây, một nơi vô vị thế này, để làm gì.
- Phải. Cậu biết không? Nơi đây sắp diễn ra một hiện tượng trăm năm chỉ thấy được một lần. – Cô nói.
- Một hiện tượng?
- Phải. Nếu hội đủ điều kiện.
- Là gì vậy ?
- Còn bí mật. Nhưng chắc chắn mình sẽ tiết lộ với cậu. Vì cậu đã cho mình uống trà mà.
Nói rồi cô cười, thế là tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội được nghe phần tiếp theo của câu chuyện. Bóng dáng của bình minh sắp tới đang bao trùm lên mọi vật. Ánh nắng như quện lẫn với nền trời xanh nhạt, và những tia sáng mỏng manh đang làm bừng lên làn không khí trên không trung.
Đã đến lúc phải về rồi, tôi nghĩ.
- Hẹn gặp lại chị sau. – Tôi nói.
Thế rồi cô liền nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sáng ngời.
- Mình là Urara. Còn cậu?
- Satsuki. – Tôi cũng xưng tên.
- Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất.
… Urara nói vậy rồi vẫy tay.
Tôi cũng vẫy tay và bỏ lại cây cầu sau lưng. Cô ta thật lạ lùng. Tôi chẳng hiểu những gì cô ta nói, nhưng tôi cảm thấy như đó không phải là một con người bình thường. Cái cảm giác nghi nghi hoặc hoặc ấy cứ lớn dần theo mỗi bước chân chạy, không hiểu sao tôi bỗng thấy bất an nên ngoái đầu nhìn lại, Urara vẫn đứng đó ở trên cầu. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô đang hướng về phía dòng sông. Tôi kinh ngạc. Vì so với lúc cô ta đứng trước mặt tôi, nó đã hoàn toàn khác. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một vẻ mặt nào của con người khó coi đến thế.
Dường như để ý thấy tôi dừng lại, cô lại nở một nụ cười và vẫy tay về phía tôi. Tôi cũng lóng ngóng vẫy tay rồi tiếp tục chạy.
… Thực ra cô ta là người như thế nào nhỉ? Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu. Rồi cuối cùng thì buổi sáng cũng đã tới, và chỉ cái ấn tượng về cô gái lạ kỳ có cái tên Urara ấy là được khắc rất sâu vào nơi tiềm thức đang ngái ngủ của tôi với một đường viền chói chang trong ánh nắng mặt trời.
Hitoshi có một cậu em trai rất đỗi khác thường. Cả lối nghĩ và cách xử trí với mọi việc đều khá lạ lùng. Kể từ hồi mới gặp cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ cậu nhóc ấy có cái lối sống cứ như thể đã lớn lên và nhận thức sự vật ở một chiều không gian-thời gian khác, sau đó người ta bất ngờ ném cậu xuống thế giới náy và bắt cậu sống như vậy. Tên cậu nhóc là Hiiragi, em ruột của Hitoshi, tháng này vừa bước sang tuổi mười tám.
Tôi và Hiiragi hẹn nhau ở một góc quán cà phê trên tầng bốn của khu mua sắm, cậu vừa từ trường đến với bộ váy áo đồng phục kiểu lính thuỷ *.
Thực bụng thì tôi thấy ngượng vô cùng, nhưng cậu chàng bước vào quàn với cái dáng vẻ quá mức tự tin khiến tôi phải cố tỏ ra thật bình thản. Hiiragi ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, vừa thở vừa hỏi : “Chị đợi lâu chưa?”. Tôi lắc đầu thì cậu chàng cười rất tươi. Lúc cậu gọi nước, cô bồi bàn chòng chọc quan sát cậu từ trên xuống dưới với bộ mặt rất khó tả rồi mới “vâng” lên một tiếng.
Khuôn mặt thì không giống Hitoshi lắm, nhưng ngón tay và những cử động vụt thoáng qua trên nét mặt của Hiiragi suýt nữa đã làm tim tôi ngừng đập.
- Ôi. – Tôi vô tình để ý nghĩ đó thốt lên thành tiếng.
- Sao thế chị?
Hiiragi cầm chiếc cốc nhìn tôi.
- Giống quá. – Tôi nói.
Và hệt như mọi lần, cậu chàng lại bảo: “Bắt chước Hitoshi đấy mà”, rồi giả bộ làm theo những động tác ấy. Hai chúng tôi cùng cười. Và rồi chỉ còn biết biến cái vết thương ở trong lòng thành những giọt trà và chơi đùa với chúng.
Tôi thì chỉ mất đi người yêu thôi, còn cậu đã cùng lúc mất đi cả người anh trai và cô bạn gái.
Bạn gái của Hiiragi tên là Yumiko, một cô bé xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, chơi tennis rất cừ và cùng tuổi với Hiiragi. Vì tuổi tác không chênh lệch nhiều nên chúng tôi chơi với nhau rất thân, đi đâu cũng thường có cả bốn. Mỗi lần tôi tới chơi nhà Hitoshi là y như rằng đã thấy Yumiko ở đó, còn những buổi cả bốn chúng tôi cùng chơi game đến sáng thì không thể nào đếm nổi.
Đêm đó, nhân có chút việc, Hitoshi nhận đưa Yumiko ra ga sau khi cô bé vừa ở chơi với Hiiragi, và trên đường đi, ôtô của Hitoshi đã gặp tai nạn. Lỗi không phải tại cậu ấy.
Dầu vậy, cả hai người đều chết ngay tại chỗ.
- Chị vẫn chạy bộ buổi sáng à? – Hiiragi hỏi.
- Ừ. – Tôi đáp.
- Vậy mà trông lại béo lên đấy.
- Tại trưa chị ngủ nhiều.
Tôi bất giác bật cười. Thực ra thì tôi đang bắt đầu gày đi, tới mức ai mới trông thấy cũng có thể nhận ra ngay tức khắc.
- Không phải cứ tập thể thao là tốt cho sức khoẻ đâu. À, phải rồi. Ở gần nhà mình mới có một cái quán kakiagedon ngon lắm. Cũng khá nhiều calo. Mình tới đó ăn đi. Ngay bây giờ. – Cậu chàng nói. Từ ngày xưa, Hiiragi vẫn thường xưng hô với người khác là mình.
Ngay cả về tính cách, Hitoshi và Hiiragi cũng chẳng giống nhau chút nào. Tuy vậy, nhờ được giáo dục cẩn thận, cả hai vẫn có sẵn trong mình sự tốt bụng chân thật và vô tư như thế này. Giống hệt như khi Hitoshi cẩn thận gói chiếc chuông nhỏ vào trong khăn mùi-soa của mình.
- Ừ, được đấy. – Tôi đồng ý.
Bộ váy áo kiểu lính thuỷ mà Hiiragi đang mặc bây giờ chính là kỉ vật của Yumiko.
Sau ngày cô bé chết đi, mặc dù trường không yêu cầu mặc đồng phục nhưng Hiiragi vẫn thướng xuyên mặc nó tới trường. Yumiko rất thích đồng phục. Bố mẹ Yumiko đã khóc lóc và nói rằng: “Yumiko đâu có vui lòng khi thấy con làm thế?”, hòng ngăn cậu con trai mặc váy của con gái họ. Song Hiiragi chỉ cười và bỏ ngoài tai tất cả. vào lúc đó tôi đã hỏi: “Em đau lòng lắm nên mới mặc nó phải không?”, thì cậu chàng đáp lại: “Không phải thế. Người chết chẳng quay về được nữa, đồ vật chỉ là đồ vật thôi”. Và nói tiếp: “Nhưng mặc nó mình thấy trong lòng vững vàng hơn”.
- Hiiragi này, em định mặc nó tới bao giờ. – Tôi hỏi.
- Mình không biết.
Nói rồi, gương mặt cậu hơi sầm lại.
- Thế mọi người không trêu chọc gì em sao? Ở trường, người ta không đồn đại gì à?
- Không, như thế mới chính là mình chứ. – Cậu nói. – Còn nhận được nhiều phiếu ủng hộ là đằng khác, bọn con gái thích mình bằng chết. Mình có cảm giác như khi mặc váy, hình như mình hiểu được tình cảm của con gái nhiều hơn.
- Thế thì tốt. – Tôi cười.
Phía bên kia bức vách ngăn bằng kính, mọi người đang tấp nập qua lại và sắm sửa. Khu mua bán vào buổi chiều tà, những bộ quần áo mùa xuân sáng bừng lên trong nắng đang xếp thành hàng, tất cả đều có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Lúc này thì tôi hiểu. Bộ váy áo kiểu lính thuỷ của cậu chẳng khác gì việc chạy bộ của tôi. Chúng hoàn toàn có ý nghĩa như nhau. Tôi không phải là một người khác thường như cậu, nên tôi chỉ cần chạy bộ. Còn đối với cậu, chỉ thế thôi thì chẳng gây ra được một tác động gì đáng kể và không đủ để gánh đỡ mình trong cuộc sống, nên cậu đã chọn bộ váy áo đồng phục như một biến thể của nó. Điều đó, dù là bằng cách này hay cách khác, chẳng qua cũng chỉ như một liều thuốc để vực dậy con tim đang rũ xuống mà thôi. Hay nói đúng hơn, chúng tôi đang tự đánh lừa tình cảm của mình và đợi chờ một điều gì đó sẽ tới.
Suốt hai tháng nay, cả tôi và Hiiragi đều biểu lộ những nét mặt từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng có. Cái nét mặt đang phải đấu tranh để đừng nghĩ tới những gì đã mất. Khi vô tình chợt nhớ, và nhận ra rằng mình đang đứng giữa bóng đen của niềm cô độc vừa ập tới, chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt bỗng thành ra như thế.
- Nếu ăn tối ở bên ngoài, chị phải gọi điện về nhà đã. À, thế còn Hiiragi? Không ăn ở nhà sao?
Tôi đang định đứng lên thì Hiiragi nói.
- À, phải rồi. Hôm nay bố đi công tác.
- Ở nhà có mỗi mình mẹ, hay em về đi.
- Không cần đâu, gọi một suất, trả tiền rồi bảo người ta mang đến là được mà. Vẫn còn sớm, chắc là mẹ chưa nấu gì đâu. Một bữa cơm tối bất ngờ do cậu con trai thết đãi.
- Một kế hoạch mới dễ thương làm sao.
Tôi nói vậy thì Hiiragi cười sung sướng.
- Chị làm mình thấy vui đấy.
Những lúc như thế này, cái cậu nhóc bình thường vẫn nom già trước tuổi ấy mới để lộ ra khuôn mặt vốn rất hồn nhiên của mình.
- Mình có một thằng em trai, nó tên là Hiiragi.
Vào một ngày mùa đông, Hitoshi đã nói với tôi như thế.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy kể chuyện về em trai mình. Hai chúng tôi đang cùng bước xuống những bậc thang bằng đá rất dài nằm ở đằng sau trường học, dưới bầu trời u ám nặng nề, chỉ thiếu chút nữa là tuyết sẽ rơi. Đút tay vào túi áo khoác, Hitoshi kể cho tôi nghe trong hơi thở trắng mờ.
- Nó người lớn hơn mình nhiều.
- Người lớn á? – Tôi cười.
- Chẳng hiểu, có lẽ vì nó luôn tỏ ra bình tĩnh trong mọi việc. Nhưng với những chuyện liên quan đến gia đình thì khác, mình cũng thấy buồn cười là những lúc như thế nó lại trẻ con đến kỳ lạ. Hôm qua, bố mình vừa bị mảnh kính vỡ làm đứt tay có một tí, thế mà nó đã cuống cả lên, cái điệu bộ ấy của nó mới khiếp chứ. Cứ như thể trời đất vừa lộn tùng phèo vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ nó lại thế, nên khi nãy mới chợt nhớ ra.
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Xem nào, hình như là mười lăm.
- Có giống Hitoshi không? Mình muốn gặp cậu chàng xem sao.
- Nhưng mà, nó khác người lắm. Đến độ khó có thể tưởng tượng chúng mình là anh em được. Mình chỉ sợ, cậu gặp nó rồi sẽ ghét luôn cả mình mất. Ừ, nó khác người lắm.
Hitoshi nói với nụ cười thật ra dáng một người anh trai.
- Như vậy là cậu sẽ không cho mình gặp nó chừng nào tình yêu của chúng mình chưa đủ dài và còn bị lung lay trước những sóng gió kiểu như em trai cậu là một đứa khác người chứ gì?
- Đâu có, mình chỉ đùa thôi. Không sao cả. Chắc chắn hai người sẽ mến nhau thôi. Cậu cũng có chỗ khác người đấy chứ, vả lại, Hiiragi tỏ ra rất nhạy cảm trước một người tốt.
- Người tốt?
- Ừ, người tốt.
Không nhìn vào tôi, Hitoshi nở một nụ cười. Những lúc như thế, bao giờ cậu ấy cũng ngượng ngùng.
Bậc thang rất gấp, có lẽ vì thế mà bước chân chúng tôi cũng khá vội vàng. Bầu trời mùa đông bắt đầu về chiều, nó in mình trong suốt lên những ô cửa kính của dãy nhà giảng đường màu trắng. Tôi vẫn còn nhớ rõ chiếc giày đen đang giẫm lên từng bậc cấp, đôi tất dài và tà váy của bộ đồng phục tôi mang khi ấy.
Bên ngoài, màn đêm vừa buông xuống, mùi vị của mùa xuân lan toả khắp không gian.
Bộ váy áo kiểu lính thuỷ của Hiiragi đã được giấu trong tấm áo khoác khiến tôi thấy nhẹ cả người. Ánh đèn từ những ô cửa sổ của khu mua sắm hắt xuống soi rõ cả lối đi, trong dòng người lại qua không dứt, khuôn mặt ai cũng hiện lên sáng trắng. Cơn gió thoảng đến một mùi hương dịu ngọt, chớm xuân rồi mà vẫn giá, tôi lấy ra đôi găng tay từ trong túi áo.
- Cửa hàng Tempura ấy ở ngay cạnh nhà mình, nên đi bộ một chút là tới. – Hiiragi nói.
- Qua bên kia cầu đúng không?
Nói rồi tôi chợt im lặng. Tôi chợt nhớ ra cô gái tên là Urara đã gặp trên cầu. Từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng tới đó nhưng chưa hề gặp lại… Tôi đang lơ đãng nghĩ về những chuyện ấy thì Hiiragi nói rất to.
- À, tất nhiên, mình sẽ đưa chị về.
Có lẽ cậu nhóc cho rằng tôi im lặng là vì ngại đường xa.
- Không cần đâu, vẫn sớm mà.
Tôi vội vàng đáp. Giống quá! Nhưng lần này tôi chỉ dám để cái ý nghĩ đó thốt ra ở trong lòng. Cái cử chỉ ấy giống Hitoshi tới mức chẳng cần phải bắt chước thêm một chút nào nữa. Tôi luôn luôn cảm thấy một tâm trạng trong suốt trước vẻ điềm nhiên và chân thật, khi mà sự tốt bụng buột ra thành lời như một phản xạ tự nhiên ở một con người, mặc dù tôi không hề phá bỏ đi cái khoảng cách giữa tôi và con người đó. Nó là sự cảm động không màu. Và lúc này đây, tôi đang nhớ tới cảm giác ấy, sao mà sống động. Tôi nhớ quá. Và đau khổ nữa.
- Mấy hôm trước, trong lúc chạy bộ vào buổi sáng, chị có gặp một người rất kì lạ ở trên cầu. Chỉ là chị đang nhớ lại chuyện đó mà thôi. – Vừa rảo bước, tôi vừa nói với Hiiragi.
- Người kì lạ? Là đàn ông à? – Hiiragi cười. – Chạy bộ vào sáng sớm là sợ lắm đấy.
- Không, không phải thế. Là con gái. Một người rất khó quên.
- Ừm… giá được gặp lại thì tốt nhỉ.
- Ừ.
Phải, không hiểu sao tôi lại muốn gặp Urara đến thế. Một con người chưa hề gặp trước đó lần nào, vậy mà tôi lại muốn gặp. Cái nét mặt ấy… vào lúc đó, đã suýt nữa làm tôi đứng tim. Vừa đấy còn cười duyên dáng, thế mà khi chỉ còn có một mình, sắc mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi, nếu có thể ví von, thì nó giống như sắc mặt của một con ma đội lốt người bất chợt tự sỉ vả bản thân rằng: “Tuyệt đối không được lơ là như thế này nữa.” Nó làm tôi thấy khó quên. Và bỗng nhiên tôi nhận ra rằng cả nỗi đau khổ và sự buồn bã của mình cộng lại cũng còn xa mới đạt được như thế. Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy, rất có thể, mình còn làm được điều gì đấy.
Đúng tại cái ngã tư đường rất lớn nằm bên ngoài thành phố ấy, cả tôi và Hiiragi đều cảm thấy ứ nghẹn. Nơi đó, chính là hiện trường vụ tai nạn đã dẫn đến cái chết của Hitoshi và Yumiko. Lúc này đây, xe cộ vẫn rầm rầm qua lại. Hiiragi và tôi đang đứng chờ đèn đỏ.
- Liệu có oan hồn không nhỉ?
Hiiragi cười và nói, nhưng mắt thì không hề cười.
- Biết ngay em sẽ nói thế mà. – Tôi cũng cười.
Màu sắc của những chiếc đèn pha đan quện vào nhau, dòng sông ánh sáng bắt đầu đổi hướng. Đèn tín hiệu nổi lên sáng rõ trong bóng tối. Ở nơi đây, Hitoshi đã bỏ lại thế giới này sau lưng. Một cảm xúc nghiêm trang đang nhẹ nhàng xâm chiếm. Tại mảnh đất mà người mình yêu giã từ sự sống, bao giờ, thời gian cũng ngừng lại. Người ta luôn nguyện cầu, để nếu có đang đứng đúng vào vị trí ấy, thì mong rằng sự đau đớn kia sẽ truyền được đến mình. Nhiều lần đi du lịch tới những di tích như thành cổ, tôi thường được nghe người ta nói rằng: “Bao nhiêu năm trước, có ai đó đã đi dạo ở đây. Lịch sử là thứ có thể cảm nhận được bằng cơ thể”, tôi đã nghĩ thật là nhảm nhí, nhưng bây giờ thì khác. Tôi thấy như mình đã hiểu ra.
Cái ngã tư kia, những dãy cửa hàng và nhà cửa bồng bềnh trên màu sắc của đêm, chính là những cảnh sắc cuối cùng về Hitoshi. Và không phải là một cái gì xa xăm đến thế.
Cậu ấy đã cảm thấy sợ hãi như thế nào? Liệu rằng, dù chỉ trong tích tắc, Hitoshi có nhớ đến mình không?... Và liệu rằng khi ấy, có phải trăng cũng đang vượt lên trời như vào lúc này không?
- Đèn xanh rồi.
Tôi vẫn mơ hồ nhìn lên phía mặt trăng cho tới khi Hiiragi đẩy mạnh vào vai. Thứ ánh sáng màu bạc nhỏ xíu và lạnh lẽo mới thật đẹp, tựa hồ như một đốm trân châu.
- Ngon chưa từng thấy. – Tôi ngỏ lời khen.
Món kakiagedon mà chúng tôi đang thưởng thức bên quầy phục vụ trong ngôi quán nhỏ vẫn còn mới và thơm mùi gỗ ấy thật ngon, nó làm thức dậy cảm giác thèm ăn ở trong tôi.
- Thấy chưa nào? – Hiiragi nói.
- Ừ. Ngon lắm. Ngon tới mức thấy mình thật hạnh phúc vì đang sống.
Có lẽ do tôi đã quá lời khen, nên hình như nhân viên đứng sau quầy phục vụ thấy ngượng ngùng. Nhưng mà ngon thât.
- Ngon quá chứ còn gì! Mình nghĩ chắc chắn Satsuki sẽ nói thế mà. Cái gu ăn uống của chị chính xác lắm. Chị thích thế là mình thấy vui rồi.
Hiiragi nói liền một mạch rồi cười. Sau đó, cậu gọi một suất và nhờ người ta mang về cho mẹ.
Tính cách của mình quá ư là ngoan cố, vả lại, đằng nào thì mình sẽ vẫn phải sống mà không có cách nào thoát ra khỏi sự níu kéo của nỗi buồn này… Tôi đặt tô kakiagedon trước mặt và nghĩ. Nhưng ước gì, càng sớm càng tốt, cậu nhóc sẽ không còn mặc bộ váy áo kiểu lính thuỷ kia nữa và luôn nở những nụ cười như ban nãy.
Giữa trưa. Đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Tôi bị cảm nên nghỉ chạy và đang lơ mơ ngủ trên giường. Tiếng chuông đổ lien hồi và cứ ra sức chui vào cái đầu hình như đang bị sốt của tôi, tôi mơ màng đứng dậy. Trong nhà không có ai, đành vậy, tôi bước ra hành lang và nhấc máy.
-Vâng?
-Alô. Bạn Satsuki có nhà không ạ?
Một giọng con gái rất lạ vừa nhắc đến tên tôi.
-Vâng? Tôi đây.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu đáp lại.
-À, là mình đây. -Người bên kia đầu dây nói. -Urara đây mà.
Tôi sửng sốt. Con người đó lúc nào cũng làm tôi phải kinh ngạc. Làm sao cô ta có thể gọi điện đến đây được chứ.
-Hơi đường đột một chút, nhưng bây giờ cậu có rảnh không? Liệu cậu có đến chỗ mình được không?
-Vâng... cũng được. Nhưng sao chị biết nhà tôi?
Tôi hỏi mà giọng cứ cuống cả lên. Phía bên kia là ngoài đường, tiếng xe cộ lọt vào trong máy. Nhưng tôi vẫn biết cô ta đang cười khúc khích.
-Cứ nghĩ rằng mình nhất quyết muốn biết thì tự nhiên sẽ biết.
Urara nói như thể đang niệm một câu thần chú vậy. Cái cách nói thản nhiên đến mức khiến chính tôi cũng phải nghĩ : Có lẽ là như thế thật.
Tôi bắt đầu chạy ngay khi bước vào kì nghỉ xuân. Tôi chạy tới cầu rồi quay về nhà, giặt sạch sẽ chiếc khăn bông và bộ quần áo, cho vào máy sấy và sau đó quay sang giúp mẹ chuẩn bị bữa sang. Rồi tôi ngủ them chút nữa. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn. Buổi tối tôi đi gặp bạn bè hoặc xem video, cố gắng làm mọi cách để đừng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhưng đó chỉ là nỗ lực vô vọng. Chứ thực ra, tôi chẳng muốn làm bất cứ điều gì hết. Tôi chỉ muốn gặp Hitoshi thôi. Song dù thế nào thì tôi vẫn phải làm điều gì đó để tiếp tục vận động chân tay và đầu óc. Tôi muốn nghĩ rằng chỉ cần tiếp tục không cần chủ ý những nỗ lực ấy, tôi sẽ tìm được một lối ra. Chẳng có gì để đảm bảo, nhưng tôi tin là mình sẽ cầm cự được cho tới lúc đó. Hồi con chó nhà tôi chết và cả hồi con chim nhỏ nhà tôi chết, tôi cũng đã vượt qua bằng cách này.Và đây chỉ là một trường hợp đặc biệt của những chuyện như thế. Ngày lại ngày chậm chạp trôi qua như héo úa mà chẳng có sự tiến triển nào. Tôi vẫn không ngừng tâm niệm, như đang cầu nguyện:
“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, rồi sẽ tới cái ngày mình thoát ra khỏi tất cả những chuyện này.”
Con sông nơi tôi lấy làm điểm nghỉ chân để chạy ngược về là một con sông rất lớn, nó chia thành phố làm hai nửa. Nơi ấy có một cây cầu màu trắng, tôi mất chừng hai mươi phút để chạy được tới đó. Tôi yêu nơi ấy. Hitoshi sống ở bên kia sông, và chúng tôi luôn lấy đó làm điểm hẹn hò. Vì thế, ngay cả sau khi cậu ấy mất, tôi vẫn rất yêu quý nó.
Tôi dừng chân trên cây cầu không một bóng người qua lại và thong thả uống từng ngụm trà nóng hổi từ trong chiếc bình giữa những thanh âm của sóng nước. Triền đê màu trắng chạy dài ra vô tận và huyền ảo, làn sương sớm xanh mờ đang giăng mình trên những cảnh sắc của từng con phố. Tôi cứ đứng đó trong bầu không khí buốt giá mà tinh khiết và chợt cảm thấy như mình đang ở gần “cái chết” hơn một chút. Thực ra, chỉ ở trong cái khung cảnh khắc nghiệt, trong suốt và buồn bã như thế, tôi mới có thể hít thở được một cách nhẹ nhàng. Tự hành hạ mình ư? Không. Không phải. Bởi nếu không có khoảng thời gian đó, tôi sẽ chẳng còn chút tự tin nào để làm tốt mọi việc trong ngày. Khung cảnh ấy, lúc này đây, cần thiết với tôi hơn bất cứ điều gì.
Sớm hôm đó, tôi lại choàng tỉnh vì mơ thấy một cơn ác mộng. Năm rưỡi sáng. Như thường lệ, tôi thay quần áo và chạy ra ngoài giữa buổi sớm mai hứa hẹn một ngày rất nắng. Trời vẫn còn tối và hoàn toàn vắng vẻ. Không khí buốt giá và tĩnh mịch, khu phố hiện lên mờ trắng. Da trời là một màu nước biển xanh thắm, rồi nhạt dần về phía đằng Đông.
Tôi cố gắng chạy một cách thật thoải mái. “Đang thiếu ngủ mà cứ chạy như thế này thì chẳng khác nào tàn phá cơ thể mình.” Đôi khi, ý nghĩ đó hiện lên mỗi lần tôi thấy khó thở. “Nhưng về rồi mình sẽ ngủ tiếp mà.” Và tôi sẽ gạt nó ra khỏi tâm trí đang chờn vờn của mình với lý lẽ như vậy. Thật khó có thể giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo khi chạy qua những dãy phố im lìm.
Tiếng của dòng sông đã vọng lại rất gần, nền trời thay đổi theo từng bước chạy. Một ngày đẹp đẽ và sáng bừng đã bắt đầu rọi xuống qua bầu trời trong xanh.
Đã đến cầu, như mọi lần, tôi lại tựa mình vào lan can và ngắm nhìn dãy phố nhạt nhoà đang chìm sâu xuống đáy cùng của bầu không khí màu lam mờ tỏ. Tiếng sóng ì ào dội mạnh và cuốn trôi mọi thứ trong làn bọt sủi trắng ngầu. Những giọt mồ hôi chảy xuống ròng ròng, và cơn gió lạnh buốt từ lòng sông thổi tới lùa vào mặt tôi. Giữa tháng Ba trời vẫn rét, trên thinh không, vành bán nguyệt hiện lên rất rõ. Hơi thở trắng mờ. Không rời ánh mắt khỏi dòng sông, tôi đang định rót trà vào chiếc nắp bình để uống.
Thì đúng lúc đó.
- Trà gì thế? Cho mình uống với.
Bất thình lình một giọng nói cất lên từ phía sau làm tôi giật thót người. Cú giật mình quá mạnh khiến tôi đánh rơi chiếc bình xuống sông. Trên tay tôi chỉ còn lại một ít trà đang bốc khói từ trong chiếc nắp.
Tôi vừa liên tưởng tới đủ thứ chuyện vừa quay lại, thì thấy một cô gái đang đứng đó và cười. Có thể nhận ra rằng cô ta hơn tuổi tôi, song không sao đoán được chính xác là bao nhiêu. Nhưng nếu cố đoán thì chắc vào khoảng hai mươi lăm… Mái tóc ngắn và một đôi mắt trong veo mở to. Cô ta đã đứng đó tự khi nào không biết nữa, khoác bên ngoài bộ quần áo mỏng manh một tấm áo choàng màu trắng, nhưng thản nhiên, như không có vẻ gì là lạnh cả.
Thế rồi cô ta vừa cười vừa nói vẻ sung sướng với một thứ giọng mũi khá ngọt ngào.
- Vừa rồi cậu giống hệt con chó trong một câu chuyện cổ tích của Grimm, à không, một câu chuyện ngụ ngôn của Aesop *.
- Trường hợp đó, - tôi thản nhiên đáp, - nó nhìn thấy bóng mình in trên mặt nước và tự thả khúc xương ra đấy chứ. Làm gì có kẻ nào khác gây hại như thế này.
Cô ta nhoẻn miệng cười.
- Được rồi, lần sau mình sẽ mua cho cậu một chiếc bình khác.
- Cảm ơn. – Tôi cố cười.
Cái vẻ mặt quá ư tự nhiên lúc nói chuyện của cô làm tôi không sao nổi giận được, hơn nữa, chính tôi cũng tự thấy không đáng phải như thế. Vả lại, ở cô không hề có cái vẻ của một kẻ lập dị hay một con ma men đang lướt khướt tìm đường về nhà vào buổi sáng sớm. Mà ngược lại, đôi mắt của cô rất thông minh và vẻ mặt thì vô cùng sâu sắc, cứ như thể đã nếm trọn mọi sự buồn vui trên cõi đời này rồi. Vì thế mà trông cô thật lặng lẽ.
Tôi chỉ uống một ngụm nhỏ chỗ trà đang cầm trên tay cho đỡ khát rồi chìa về phía cô.
- Chỗ còn lại là của chị. Loại này gọi là trà Phổ Nhĩ *.
- Ồ, mình rất thích loại đó.
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra đỡ lấy chiếc nắp.
- Mình vừa mới đến đây lúc nãy. Từ một nơi xa lắm.
Có đôi mắt lấp lánh, đầy vẻ hăng hái đặc trưng ở một người lữ khách, cô nói trong khi mắt vẫn nhìn ra phía sông.
- Chị tới đây du lịch à ?
Tôi hỏi như vậy vì không hiểu cô đến đây, một nơi vô vị thế này, để làm gì.
- Phải. Cậu biết không? Nơi đây sắp diễn ra một hiện tượng trăm năm chỉ thấy được một lần. – Cô nói.
- Một hiện tượng?
- Phải. Nếu hội đủ điều kiện.
- Là gì vậy ?
- Còn bí mật. Nhưng chắc chắn mình sẽ tiết lộ với cậu. Vì cậu đã cho mình uống trà mà.
Nói rồi cô cười, thế là tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội được nghe phần tiếp theo của câu chuyện. Bóng dáng của bình minh sắp tới đang bao trùm lên mọi vật. Ánh nắng như quện lẫn với nền trời xanh nhạt, và những tia sáng mỏng manh đang làm bừng lên làn không khí trên không trung.
Đã đến lúc phải về rồi, tôi nghĩ.
- Hẹn gặp lại chị sau. – Tôi nói.
Thế rồi cô liền nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sáng ngời.
- Mình là Urara. Còn cậu?
- Satsuki. – Tôi cũng xưng tên.
- Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất.
… Urara nói vậy rồi vẫy tay.
Tôi cũng vẫy tay và bỏ lại cây cầu sau lưng. Cô ta thật lạ lùng. Tôi chẳng hiểu những gì cô ta nói, nhưng tôi cảm thấy như đó không phải là một con người bình thường. Cái cảm giác nghi nghi hoặc hoặc ấy cứ lớn dần theo mỗi bước chân chạy, không hiểu sao tôi bỗng thấy bất an nên ngoái đầu nhìn lại, Urara vẫn đứng đó ở trên cầu. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô đang hướng về phía dòng sông. Tôi kinh ngạc. Vì so với lúc cô ta đứng trước mặt tôi, nó đã hoàn toàn khác. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một vẻ mặt nào của con người khó coi đến thế.
Dường như để ý thấy tôi dừng lại, cô lại nở một nụ cười và vẫy tay về phía tôi. Tôi cũng lóng ngóng vẫy tay rồi tiếp tục chạy.
… Thực ra cô ta là người như thế nào nhỉ? Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu. Rồi cuối cùng thì buổi sáng cũng đã tới, và chỉ cái ấn tượng về cô gái lạ kỳ có cái tên Urara ấy là được khắc rất sâu vào nơi tiềm thức đang ngái ngủ của tôi với một đường viền chói chang trong ánh nắng mặt trời.
Hitoshi có một cậu em trai rất đỗi khác thường. Cả lối nghĩ và cách xử trí với mọi việc đều khá lạ lùng. Kể từ hồi mới gặp cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ cậu nhóc ấy có cái lối sống cứ như thể đã lớn lên và nhận thức sự vật ở một chiều không gian-thời gian khác, sau đó người ta bất ngờ ném cậu xuống thế giới náy và bắt cậu sống như vậy. Tên cậu nhóc là Hiiragi, em ruột của Hitoshi, tháng này vừa bước sang tuổi mười tám.
Tôi và Hiiragi hẹn nhau ở một góc quán cà phê trên tầng bốn của khu mua sắm, cậu vừa từ trường đến với bộ váy áo đồng phục kiểu lính thuỷ *.
Thực bụng thì tôi thấy ngượng vô cùng, nhưng cậu chàng bước vào quàn với cái dáng vẻ quá mức tự tin khiến tôi phải cố tỏ ra thật bình thản. Hiiragi ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, vừa thở vừa hỏi : “Chị đợi lâu chưa?”. Tôi lắc đầu thì cậu chàng cười rất tươi. Lúc cậu gọi nước, cô bồi bàn chòng chọc quan sát cậu từ trên xuống dưới với bộ mặt rất khó tả rồi mới “vâng” lên một tiếng.
Khuôn mặt thì không giống Hitoshi lắm, nhưng ngón tay và những cử động vụt thoáng qua trên nét mặt của Hiiragi suýt nữa đã làm tim tôi ngừng đập.
- Ôi. – Tôi vô tình để ý nghĩ đó thốt lên thành tiếng.
- Sao thế chị?
Hiiragi cầm chiếc cốc nhìn tôi.
- Giống quá. – Tôi nói.
Và hệt như mọi lần, cậu chàng lại bảo: “Bắt chước Hitoshi đấy mà”, rồi giả bộ làm theo những động tác ấy. Hai chúng tôi cùng cười. Và rồi chỉ còn biết biến cái vết thương ở trong lòng thành những giọt trà và chơi đùa với chúng.
Tôi thì chỉ mất đi người yêu thôi, còn cậu đã cùng lúc mất đi cả người anh trai và cô bạn gái.
Bạn gái của Hiiragi tên là Yumiko, một cô bé xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, chơi tennis rất cừ và cùng tuổi với Hiiragi. Vì tuổi tác không chênh lệch nhiều nên chúng tôi chơi với nhau rất thân, đi đâu cũng thường có cả bốn. Mỗi lần tôi tới chơi nhà Hitoshi là y như rằng đã thấy Yumiko ở đó, còn những buổi cả bốn chúng tôi cùng chơi game đến sáng thì không thể nào đếm nổi.
Đêm đó, nhân có chút việc, Hitoshi nhận đưa Yumiko ra ga sau khi cô bé vừa ở chơi với Hiiragi, và trên đường đi, ôtô của Hitoshi đã gặp tai nạn. Lỗi không phải tại cậu ấy.
Dầu vậy, cả hai người đều chết ngay tại chỗ.
- Chị vẫn chạy bộ buổi sáng à? – Hiiragi hỏi.
- Ừ. – Tôi đáp.
- Vậy mà trông lại béo lên đấy.
- Tại trưa chị ngủ nhiều.
Tôi bất giác bật cười. Thực ra thì tôi đang bắt đầu gày đi, tới mức ai mới trông thấy cũng có thể nhận ra ngay tức khắc.
- Không phải cứ tập thể thao là tốt cho sức khoẻ đâu. À, phải rồi. Ở gần nhà mình mới có một cái quán kakiagedon ngon lắm. Cũng khá nhiều calo. Mình tới đó ăn đi. Ngay bây giờ. – Cậu chàng nói. Từ ngày xưa, Hiiragi vẫn thường xưng hô với người khác là mình.
Ngay cả về tính cách, Hitoshi và Hiiragi cũng chẳng giống nhau chút nào. Tuy vậy, nhờ được giáo dục cẩn thận, cả hai vẫn có sẵn trong mình sự tốt bụng chân thật và vô tư như thế này. Giống hệt như khi Hitoshi cẩn thận gói chiếc chuông nhỏ vào trong khăn mùi-soa của mình.
- Ừ, được đấy. – Tôi đồng ý.
Bộ váy áo kiểu lính thuỷ mà Hiiragi đang mặc bây giờ chính là kỉ vật của Yumiko.
Sau ngày cô bé chết đi, mặc dù trường không yêu cầu mặc đồng phục nhưng Hiiragi vẫn thướng xuyên mặc nó tới trường. Yumiko rất thích đồng phục. Bố mẹ Yumiko đã khóc lóc và nói rằng: “Yumiko đâu có vui lòng khi thấy con làm thế?”, hòng ngăn cậu con trai mặc váy của con gái họ. Song Hiiragi chỉ cười và bỏ ngoài tai tất cả. vào lúc đó tôi đã hỏi: “Em đau lòng lắm nên mới mặc nó phải không?”, thì cậu chàng đáp lại: “Không phải thế. Người chết chẳng quay về được nữa, đồ vật chỉ là đồ vật thôi”. Và nói tiếp: “Nhưng mặc nó mình thấy trong lòng vững vàng hơn”.
- Hiiragi này, em định mặc nó tới bao giờ. – Tôi hỏi.
- Mình không biết.
Nói rồi, gương mặt cậu hơi sầm lại.
- Thế mọi người không trêu chọc gì em sao? Ở trường, người ta không đồn đại gì à?
- Không, như thế mới chính là mình chứ. – Cậu nói. – Còn nhận được nhiều phiếu ủng hộ là đằng khác, bọn con gái thích mình bằng chết. Mình có cảm giác như khi mặc váy, hình như mình hiểu được tình cảm của con gái nhiều hơn.
- Thế thì tốt. – Tôi cười.
Phía bên kia bức vách ngăn bằng kính, mọi người đang tấp nập qua lại và sắm sửa. Khu mua bán vào buổi chiều tà, những bộ quần áo mùa xuân sáng bừng lên trong nắng đang xếp thành hàng, tất cả đều có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Lúc này thì tôi hiểu. Bộ váy áo kiểu lính thuỷ của cậu chẳng khác gì việc chạy bộ của tôi. Chúng hoàn toàn có ý nghĩa như nhau. Tôi không phải là một người khác thường như cậu, nên tôi chỉ cần chạy bộ. Còn đối với cậu, chỉ thế thôi thì chẳng gây ra được một tác động gì đáng kể và không đủ để gánh đỡ mình trong cuộc sống, nên cậu đã chọn bộ váy áo đồng phục như một biến thể của nó. Điều đó, dù là bằng cách này hay cách khác, chẳng qua cũng chỉ như một liều thuốc để vực dậy con tim đang rũ xuống mà thôi. Hay nói đúng hơn, chúng tôi đang tự đánh lừa tình cảm của mình và đợi chờ một điều gì đó sẽ tới.
Suốt hai tháng nay, cả tôi và Hiiragi đều biểu lộ những nét mặt từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng có. Cái nét mặt đang phải đấu tranh để đừng nghĩ tới những gì đã mất. Khi vô tình chợt nhớ, và nhận ra rằng mình đang đứng giữa bóng đen của niềm cô độc vừa ập tới, chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt bỗng thành ra như thế.
- Nếu ăn tối ở bên ngoài, chị phải gọi điện về nhà đã. À, thế còn Hiiragi? Không ăn ở nhà sao?
Tôi đang định đứng lên thì Hiiragi nói.
- À, phải rồi. Hôm nay bố đi công tác.
- Ở nhà có mỗi mình mẹ, hay em về đi.
- Không cần đâu, gọi một suất, trả tiền rồi bảo người ta mang đến là được mà. Vẫn còn sớm, chắc là mẹ chưa nấu gì đâu. Một bữa cơm tối bất ngờ do cậu con trai thết đãi.
- Một kế hoạch mới dễ thương làm sao.
Tôi nói vậy thì Hiiragi cười sung sướng.
- Chị làm mình thấy vui đấy.
Những lúc như thế này, cái cậu nhóc bình thường vẫn nom già trước tuổi ấy mới để lộ ra khuôn mặt vốn rất hồn nhiên của mình.
- Mình có một thằng em trai, nó tên là Hiiragi.
Vào một ngày mùa đông, Hitoshi đã nói với tôi như thế.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy kể chuyện về em trai mình. Hai chúng tôi đang cùng bước xuống những bậc thang bằng đá rất dài nằm ở đằng sau trường học, dưới bầu trời u ám nặng nề, chỉ thiếu chút nữa là tuyết sẽ rơi. Đút tay vào túi áo khoác, Hitoshi kể cho tôi nghe trong hơi thở trắng mờ.
- Nó người lớn hơn mình nhiều.
- Người lớn á? – Tôi cười.
- Chẳng hiểu, có lẽ vì nó luôn tỏ ra bình tĩnh trong mọi việc. Nhưng với những chuyện liên quan đến gia đình thì khác, mình cũng thấy buồn cười là những lúc như thế nó lại trẻ con đến kỳ lạ. Hôm qua, bố mình vừa bị mảnh kính vỡ làm đứt tay có một tí, thế mà nó đã cuống cả lên, cái điệu bộ ấy của nó mới khiếp chứ. Cứ như thể trời đất vừa lộn tùng phèo vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ nó lại thế, nên khi nãy mới chợt nhớ ra.
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Xem nào, hình như là mười lăm.
- Có giống Hitoshi không? Mình muốn gặp cậu chàng xem sao.
- Nhưng mà, nó khác người lắm. Đến độ khó có thể tưởng tượng chúng mình là anh em được. Mình chỉ sợ, cậu gặp nó rồi sẽ ghét luôn cả mình mất. Ừ, nó khác người lắm.
Hitoshi nói với nụ cười thật ra dáng một người anh trai.
- Như vậy là cậu sẽ không cho mình gặp nó chừng nào tình yêu của chúng mình chưa đủ dài và còn bị lung lay trước những sóng gió kiểu như em trai cậu là một đứa khác người chứ gì?
- Đâu có, mình chỉ đùa thôi. Không sao cả. Chắc chắn hai người sẽ mến nhau thôi. Cậu cũng có chỗ khác người đấy chứ, vả lại, Hiiragi tỏ ra rất nhạy cảm trước một người tốt.
- Người tốt?
- Ừ, người tốt.
Không nhìn vào tôi, Hitoshi nở một nụ cười. Những lúc như thế, bao giờ cậu ấy cũng ngượng ngùng.
Bậc thang rất gấp, có lẽ vì thế mà bước chân chúng tôi cũng khá vội vàng. Bầu trời mùa đông bắt đầu về chiều, nó in mình trong suốt lên những ô cửa kính của dãy nhà giảng đường màu trắng. Tôi vẫn còn nhớ rõ chiếc giày đen đang giẫm lên từng bậc cấp, đôi tất dài và tà váy của bộ đồng phục tôi mang khi ấy.
Bên ngoài, màn đêm vừa buông xuống, mùi vị của mùa xuân lan toả khắp không gian.
Bộ váy áo kiểu lính thuỷ của Hiiragi đã được giấu trong tấm áo khoác khiến tôi thấy nhẹ cả người. Ánh đèn từ những ô cửa sổ của khu mua sắm hắt xuống soi rõ cả lối đi, trong dòng người lại qua không dứt, khuôn mặt ai cũng hiện lên sáng trắng. Cơn gió thoảng đến một mùi hương dịu ngọt, chớm xuân rồi mà vẫn giá, tôi lấy ra đôi găng tay từ trong túi áo.
- Cửa hàng Tempura ấy ở ngay cạnh nhà mình, nên đi bộ một chút là tới. – Hiiragi nói.
- Qua bên kia cầu đúng không?
Nói rồi tôi chợt im lặng. Tôi chợt nhớ ra cô gái tên là Urara đã gặp trên cầu. Từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng tới đó nhưng chưa hề gặp lại… Tôi đang lơ đãng nghĩ về những chuyện ấy thì Hiiragi nói rất to.
- À, tất nhiên, mình sẽ đưa chị về.
Có lẽ cậu nhóc cho rằng tôi im lặng là vì ngại đường xa.
- Không cần đâu, vẫn sớm mà.
Tôi vội vàng đáp. Giống quá! Nhưng lần này tôi chỉ dám để cái ý nghĩ đó thốt ra ở trong lòng. Cái cử chỉ ấy giống Hitoshi tới mức chẳng cần phải bắt chước thêm một chút nào nữa. Tôi luôn luôn cảm thấy một tâm trạng trong suốt trước vẻ điềm nhiên và chân thật, khi mà sự tốt bụng buột ra thành lời như một phản xạ tự nhiên ở một con người, mặc dù tôi không hề phá bỏ đi cái khoảng cách giữa tôi và con người đó. Nó là sự cảm động không màu. Và lúc này đây, tôi đang nhớ tới cảm giác ấy, sao mà sống động. Tôi nhớ quá. Và đau khổ nữa.
- Mấy hôm trước, trong lúc chạy bộ vào buổi sáng, chị có gặp một người rất kì lạ ở trên cầu. Chỉ là chị đang nhớ lại chuyện đó mà thôi. – Vừa rảo bước, tôi vừa nói với Hiiragi.
- Người kì lạ? Là đàn ông à? – Hiiragi cười. – Chạy bộ vào sáng sớm là sợ lắm đấy.
- Không, không phải thế. Là con gái. Một người rất khó quên.
- Ừm… giá được gặp lại thì tốt nhỉ.
- Ừ.
Phải, không hiểu sao tôi lại muốn gặp Urara đến thế. Một con người chưa hề gặp trước đó lần nào, vậy mà tôi lại muốn gặp. Cái nét mặt ấy… vào lúc đó, đã suýt nữa làm tôi đứng tim. Vừa đấy còn cười duyên dáng, thế mà khi chỉ còn có một mình, sắc mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi, nếu có thể ví von, thì nó giống như sắc mặt của một con ma đội lốt người bất chợt tự sỉ vả bản thân rằng: “Tuyệt đối không được lơ là như thế này nữa.” Nó làm tôi thấy khó quên. Và bỗng nhiên tôi nhận ra rằng cả nỗi đau khổ và sự buồn bã của mình cộng lại cũng còn xa mới đạt được như thế. Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy, rất có thể, mình còn làm được điều gì đấy.
Đúng tại cái ngã tư đường rất lớn nằm bên ngoài thành phố ấy, cả tôi và Hiiragi đều cảm thấy ứ nghẹn. Nơi đó, chính là hiện trường vụ tai nạn đã dẫn đến cái chết của Hitoshi và Yumiko. Lúc này đây, xe cộ vẫn rầm rầm qua lại. Hiiragi và tôi đang đứng chờ đèn đỏ.
- Liệu có oan hồn không nhỉ?
Hiiragi cười và nói, nhưng mắt thì không hề cười.
- Biết ngay em sẽ nói thế mà. – Tôi cũng cười.
Màu sắc của những chiếc đèn pha đan quện vào nhau, dòng sông ánh sáng bắt đầu đổi hướng. Đèn tín hiệu nổi lên sáng rõ trong bóng tối. Ở nơi đây, Hitoshi đã bỏ lại thế giới này sau lưng. Một cảm xúc nghiêm trang đang nhẹ nhàng xâm chiếm. Tại mảnh đất mà người mình yêu giã từ sự sống, bao giờ, thời gian cũng ngừng lại. Người ta luôn nguyện cầu, để nếu có đang đứng đúng vào vị trí ấy, thì mong rằng sự đau đớn kia sẽ truyền được đến mình. Nhiều lần đi du lịch tới những di tích như thành cổ, tôi thường được nghe người ta nói rằng: “Bao nhiêu năm trước, có ai đó đã đi dạo ở đây. Lịch sử là thứ có thể cảm nhận được bằng cơ thể”, tôi đã nghĩ thật là nhảm nhí, nhưng bây giờ thì khác. Tôi thấy như mình đã hiểu ra.
Cái ngã tư kia, những dãy cửa hàng và nhà cửa bồng bềnh trên màu sắc của đêm, chính là những cảnh sắc cuối cùng về Hitoshi. Và không phải là một cái gì xa xăm đến thế.
Cậu ấy đã cảm thấy sợ hãi như thế nào? Liệu rằng, dù chỉ trong tích tắc, Hitoshi có nhớ đến mình không?... Và liệu rằng khi ấy, có phải trăng cũng đang vượt lên trời như vào lúc này không?
- Đèn xanh rồi.
Tôi vẫn mơ hồ nhìn lên phía mặt trăng cho tới khi Hiiragi đẩy mạnh vào vai. Thứ ánh sáng màu bạc nhỏ xíu và lạnh lẽo mới thật đẹp, tựa hồ như một đốm trân châu.
- Ngon chưa từng thấy. – Tôi ngỏ lời khen.
Món kakiagedon mà chúng tôi đang thưởng thức bên quầy phục vụ trong ngôi quán nhỏ vẫn còn mới và thơm mùi gỗ ấy thật ngon, nó làm thức dậy cảm giác thèm ăn ở trong tôi.
- Thấy chưa nào? – Hiiragi nói.
- Ừ. Ngon lắm. Ngon tới mức thấy mình thật hạnh phúc vì đang sống.
Có lẽ do tôi đã quá lời khen, nên hình như nhân viên đứng sau quầy phục vụ thấy ngượng ngùng. Nhưng mà ngon thât.
- Ngon quá chứ còn gì! Mình nghĩ chắc chắn Satsuki sẽ nói thế mà. Cái gu ăn uống của chị chính xác lắm. Chị thích thế là mình thấy vui rồi.
Hiiragi nói liền một mạch rồi cười. Sau đó, cậu gọi một suất và nhờ người ta mang về cho mẹ.
Tính cách của mình quá ư là ngoan cố, vả lại, đằng nào thì mình sẽ vẫn phải sống mà không có cách nào thoát ra khỏi sự níu kéo của nỗi buồn này… Tôi đặt tô kakiagedon trước mặt và nghĩ. Nhưng ước gì, càng sớm càng tốt, cậu nhóc sẽ không còn mặc bộ váy áo kiểu lính thuỷ kia nữa và luôn nở những nụ cười như ban nãy.
Giữa trưa. Đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Tôi bị cảm nên nghỉ chạy và đang lơ mơ ngủ trên giường. Tiếng chuông đổ lien hồi và cứ ra sức chui vào cái đầu hình như đang bị sốt của tôi, tôi mơ màng đứng dậy. Trong nhà không có ai, đành vậy, tôi bước ra hành lang và nhấc máy.
-Vâng?
-Alô. Bạn Satsuki có nhà không ạ?
Một giọng con gái rất lạ vừa nhắc đến tên tôi.
-Vâng? Tôi đây.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu đáp lại.
-À, là mình đây. -Người bên kia đầu dây nói. -Urara đây mà.
Tôi sửng sốt. Con người đó lúc nào cũng làm tôi phải kinh ngạc. Làm sao cô ta có thể gọi điện đến đây được chứ.
-Hơi đường đột một chút, nhưng bây giờ cậu có rảnh không? Liệu cậu có đến chỗ mình được không?
-Vâng... cũng được. Nhưng sao chị biết nhà tôi?
Tôi hỏi mà giọng cứ cuống cả lên. Phía bên kia là ngoài đường, tiếng xe cộ lọt vào trong máy. Nhưng tôi vẫn biết cô ta đang cười khúc khích.
-Cứ nghĩ rằng mình nhất quyết muốn biết thì tự nhiên sẽ biết.
Urara nói như thể đang niệm một câu thần chú vậy. Cái cách nói thản nhiên đến mức khiến chính tôi cũng phải nghĩ : Có lẽ là như thế thật.
Labels:
Banana Yoshimoto,
Bóng Trăng,
Đọc truyện dài kỳ,
Đọc truyện đêm khuya,
Kitchen,
Minh Nguyệt,
Nha Bep,
Nhà Bếp,
VOV,
VOV3
0 comments: