Wednesday, June 5, 2013

[05/06/2013] Nhà Bếp (kỳ 10)

Posted by vTINYblog

Tiểu thuyết
Nhà Bếp (kỳ 10)
VOV3 23h ngày 05/06/2013


Bản text:
-Vậy thì hẹn gặp tại quầy bán bình nước, tầng năm, khu bách hóa trước cửa ga nhé.

Nói rồi cô ta dập máy

Nếu là bình thường thì tôi đã không bao giờ ra ngoài mà nằm nhà ngủ rồi, người tôi đang rất mệt. Gay to! Dập máy rồi tôi mới sực nhớ ra. Vì lúc này, tôi cảm thấy chân mình đang bủn rủn mà thân nhiệt lại tăng lên. Nhưng dù sao tôi vẫn không thắng nổi sự tò mò, tôi muốn gặp cô ta nên bắt đầu chuẩn bị. Tôi không hề do dự, tựa hồ như cái tia sáng của bản năng vừa lóa lên trong tiềm thức và ra lệnh cho tôi phải đi vậy.

Sau này ngẫm lại tôi mới biết, vào lúc đó, số phận chính là chiếc thang không thể bỏ đi bất cứ nấc nào. Chỉ cần tháo đi một nấc bất kỳ trên đó, tôi sẽ chẳng thể leo lên đến tận cùng. Mà kỳ thực, việc tháo bớt chúng đi còn dễ dàng hơn là việc trèo qua chúng. Thế nhưng, có lẽ thứ đã lay động tôi chính là cái ánh sáng nhỏ nhoi nằm sâu nơi trái tim đang treo dưới tầm sự chết. Cái tia sáng trong bóng tối mà nếu không nhìn thấy tôi đã có được những giấc ngủ yên lành.

Tôi mặc thật ấm và trèo lên xe đạp. Một buổi trưa tràn đầy ánh mặt trời ấm áp như nhắc nhở người ta rằng mùa xuân đang trở lại. Có cơn gió thoảng vừa mới nhen lên thổi ùa qua mặt thật khoan khoái. Rặng cây ven đường đã bắt đầu điểm những nét xanh non trên phiến lá. Da trời xanh nhạt trải tít về phía bên kia thành phố trong làn khói mỏng.

Trước một khung cảnh quá đỗi tươi non như thế, tôi càng cảm thấy rõ ràng hơn sự héo úa trong mình. Mùa xuân không thể vào được trái tim tôi. Nó chỉ in bóng trên bề mặt hệt như trên một cái bong bóng xà phòng. Tất cả mọi người cứ để mặc tóc mình ánh lên trong nắng và lướt qua nhau với những nụ cười đầy hạnh phúc. Tất cả đều đang thở, và càng rực rỡ hơn trong lớp áo của ánh mặt trời êm dịu. Giữa cái quang cảnh tuyệt trần tràn trề sứa sống ấy, hồn tôi lại đang nhớ về con phố và triền cỏ ven sông vào buổi sớm mai của những mùa đông tàn lụi. Tôi cứ muốn mặc cho mình héo đi như thế.

Urara đang đứng xây lưng lại những chiếc bình nước được xếp ngay ngắn. Mặc một chiếc áo len màu hồng, sống lưng ưỡn thẳng, với bộ dạng như thế giữa đám đông, trông cô ta cũng chỉ trạc tuổi tôi.

-Xin chào. -Tôi lại gần và lên tiếng.

-Chết thật, bị cảm à? -Cô ta tròn mắt hỏi. -Xin lỗi nhé. Mình không biết.

-Chắc là cái mặt nó bị cảm. -Tôi cười.

-Ừ. Đang đỏ ửng lên kìa. Thôi nào, cậu chọn mau đi. Cậu thích cái nào? -Xoay lại phía những chiếc bình, cô ta hỏi tôi. -Phải rồi, lấy loại bình đa năng nhé? Còn nếu mục đích chỉ chính là để mang theo lúc chạy thì chọn loại nhẹ này đi. Cái này cùng kiểu với cái cậu đã làm rơi hôm trước. À, nếu chỉ đơn giản là kiểu dáng bắt mắt thì sang quầy hàng Trung Quốc, hay là mua một chiếc của Trung Quốc?

Cô ta nhiệt tình quá khiến tôi thấy vui đến đỏ cả mặt, mà tự tôi cũng nhận ra điều đó.

-Thế thì lấy cái màu trắng.

Tôi đưa tay chỉ một chiếc bình đa năng nhỏ nhắn màu trắng bóng loáng.

-Được thưa quý khách, quý khách quả có con mắt tinh đời.

Nói rồi, Urara mua chiếc bình đó cho tôi.

Chúng tôi uống trà ở một góc quán nhỏ ngay gần tầng thượng.

-Mình có mang tới cái này.

Từ trong túi áo khoác cô ta rút ra những cái gói nhỏ, hết gói này lại gói nữa, mãi không thôi, làm tôi ngơ ngác.
-Cái này mình mua lẻ của một người kinh doanh cửa hàng trà đấy. Các loại trà dược thảo, hồng trà, và cả trà Trung Quốc nữa. tên trà có ghi trên giấy gói, cậu mang về mà chế vào bình.

-... cảm ơn chị nhiều. -Tôi nói.

-Có gì đâu, tại mình mà cậu đánh rơi chiếc bình yêu quý xuống sông. -Urara cười.

Buổi chiều, nắng đẹp và tầm nhìn rất rộng. Ánh nắng đang rót xuống khu phố rực rỡ đến nao lòng. Bóng mây vẽ lên con phố những mảng màu sáng tối rồi lững thững trôi đi. Một buổi chiều yên ả. Ngoại trừ việc tôi bị nghẹt nũi nên chẳng biết mình đang uống cái gì, còn thì, thời tiết quá đỗi ôn hòa khiến người ta quên đi mọi thứ vấn đề trong cuộc sống.

-Nhân tiện tôi muốn hỏi. -Tôi nói. -Thật ra thì chị biết được số điện thoại nhà tôi bằng cách nào?

-Mình đã nói thật rồi mà. -Cô ta mỉm cười đáp lại. -Khi mình phải đi qua nhiều nơi và sống một mình ở đó trong khoảng thời gian dài, các giác quan của mình tự nhiên sẽ sắc bén như của loài thú vậy. Mình cũng không nhớ là mình có được khả năng đó từ khi nào... Nhưng mà, ờ, bỗng nhiên mình muốn biết số điện thoại nhà Satsuki, thế là mình quay số và tự nhiên ngón tay nó cứ cử động thôi, nói chung là đúng đến chín phần mười.

-Chín phần mười? -Tôi cười.

-Đúng đấy, chín phần mười. Nếu mà nhầm số, mình lại xin lỗi, rồi cười và dập máy. Sau đó thì chịu đựng cái cảm giác tẽn tò một mình.

Nói xong, Urara bật cười thật sung sướng.

Thực ra thì có cả trăm nghìn cách để tìm được ra số điện thoại của một ai đó, nhưng tôi lại tin vào cô ta hơn, với cái giọng nói điềm nhiên ấy. Urara khiến cho người ta có cái cảm giác như vậy. Ở đâu đó trong tâm thức của mình, tôi cứ ngỡ như đã quen cô ta từ thuở trước, và tôi đang khóc vì nỗi nhớ nhung và niềm vui sướng trong cơn tái ngộ.

-Hôm nay tôi phải cảm ơn chị rất nhiều. Tôi thấy vui như đang được ở bên người tình vậy. -Tôi nói.

-Thế thì mình phải báo cho người tình biết một chuyện thế này : Việc đầu tiên là cho đến trước ngày kia, người tình phải trị dứt điểm cái chứng cảm cúm ấy đi.

-Tại sao? À, có phải cái hiện tượng gì đó không? Là ngày kia sao?

-Chính xác. Nhưng cậu phải nhớ. Không được nói cho người khác biết đâu đấy. -Urara hơi hạ giọng. -Ngày kia, năm giờ ba mươi sáng, nếu tới chỗ hôm trước, rất có thể cậu sẽ nhìn thấy điều gì đó.

-Cái điều gì đó là điều gì? Trông nó như thế nào? Và chưa chắc đã nhìn thấy à?

Tôi chỉ còn biết tuôn ra một dòng thác câu hỏi như thế.

-Ừ. Còn tùy thuộc vào thời tiết, và vào tình trạng của cậu. Đó là một thứ rất vi diệu, nên mình không bảo đảm được điều gì cả. Nhưng, mình chắc chắn rằng cậu sẽ thấy, chỉ bằng linh tính thôi. Vì sợi dây liên hệ của cậu với dòng sông đó là vô cùng sâu sắc. Ngày kia, đúng vào giờ ấy, ở nơi ấy, rất có thể cậu sẽ được thấy một thứ giống như là ảo ảnh, mà trăm năm chỉ xuất hiện đúng một lần. Xin lỗi nhé. Tất cả đều chỉ là rất có thể.

Ngay cả những lời giải thích ấy tôi cũng không hiểu gì hết, tôi nghiêng đầu. Nhưng dẫu sao, lâu lắm rồi tôi mới lại có được cái cảm giác háo hức thế này.

-Nó có ích lợi gì không?

-Ừm... Nó là một thứ rất quý giá. Nhưng phải rồi, cái đó còn tùy thuộc vào cậu. -Urara nói.

Tùy thuộc vào tôi ư?

Vào lúc này ư? Một kẻ đang co quắp thế này, chỉ giữ lấy cái thân mình thôi cũng đã tận sức rồi...

Được, tôi nhất định sẽ đi. -Tôi cười.

Sợi dây liên hệ giữa tôi với dòng sông? Mặc cho tim mình đang thót lại, trong đầu tôi vẫn vụt nảy ra một lời đồng ý. Với tôi, dòng sông chính là biên giới giữa hai người. Mỗi lần mường tượng ra cây cầu ấy, tôi lại thấy Hitoshi đứng đó và đợi. Lần nào tôi cũng muộn giờ, và ngần ấy lần Hitoshi đã ở đó chờ tôi. Và cả khi ra về, hai đứa chúng tôi cũng lấy đấy làm điểm dừng chân để rồi chia ra mỗi kẻ một bờ. Lần cuối cùng cũng thế.

-Cậu lại đến chỗ Takahashi chứ gì?

Đó là đoạn đối thoại cuối cùng giữa Hitoshi và tôi, vào cái thời mà tôi vẫn còn hạnh phúc và đầy đặn hơn bây giờ.

-Ừ. Mình sẽ về nhà cái đã. Lâu lắm rồi bọn mình mới tụ tập với nhau mà.

-Cho mình hỏi thăm mọi người nhé. Nhưng mà, toàn con trai với nhau, thể nào cũng nói những chuyện nhảm nhí cho mà xem. -Tôi nói.

Rồi cậu cười.

-Ừ đấy. Có gì xấu nào?

Suốt cả một ngày vui chơi mê mải, men say làm chúng tôi hào hứng, chúng tôi đã đi bên nhau nô đùa ríu rít. Trên con đường đêm của một ngày mủa đông lạnh thấu xương, dưới bầu trời sao lung linh khoe sắc, chúng tôi bỗng cảm thấy trong mình rạo rực. Những cơn gió lạnh buốt châm bên má, và những vì sao đang lấp lánh xa xa. Hai bàn tay nắm vào nhau trong túi áo lúc nào cũng có cái cảm giác ấm áp và hanh khô.

-À, nhưng mình sẽ không nói chuyện gì xấu về Satsuki đâu.

Hitoshi nói như thể chợt nhớ ra làm tôi thấy buồn cười, tôi dụi mặt mình vào tấm khăn choàng và cố nén đi một nụ cười. Vào lúc đó, tôi vẫn thường nghĩ, bốn năm trời ở bên nhau, vậy mà vẫn yêu nhau đến thế, thật lạ kỳ. Còn lúc này, tôi có cảm giác như tôi của khi ấy trẻ hơn bây giờ đến mười tuổi. Tiếng sông nước mơ hồ vọng lại, tôi bỗng thấy buồn vì sắp phải chia tay.

Và cây cầu. Cây cầu đã thành nơi giã từ không bao giờ gặp lại. Tiếng nước réo lên ầm ĩ và chảy đi lạnh lẽo, những cơn gió từ mặt sông thổi tới mang theo sự buốt giá làm người ta tỉnh táo. Chúng tôi đã trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi giữa muôn vàn thanh âm sôi sùng sục của dòng sông và bầu trời đầy sao lấp lánh, rồi hồi tưởng lại những kỉ niệm vui vẻ của kỳ nghỉ đôngvà chia tay nhau bằng những nụ cười. Tiếng "tơ linh tơ linh" của chiếc chuông cứ xa dần vào bóng tối. Cả tôi và Hitoshi đều đã rất dịu dàng.

Hai đứa cũng đã từng có những cơn cãi vã ngặng nề và những vụ ngoại tình nho nhỏ. Rồi biết bao lần khổ sở sể lấy lại sự thăng bằng giữa dục vọng và tình yêu, và còn cả bao lần làm tổn thương cho nhau vì chính sự non dại của mình. Những năm tháng đâu chỉ có toàn hạnh phúc. Những năm tháng phải dày công mới có được. Nhưng là bốn năm đẹp đẽ. Và trong suốt chặng đường dài đầy kỉ niệm ấy, ngày hôm đó hoàn hảo tới mức làm tôi thấy sợ hãi phút giây mà nó sẽ kết thúc. Tôi vẫn nhớ chiếc áo jacket màu đen trên mình Hitoshi đang tan dần vào bóng tối như dư âm của một ngày mà tất cả mọi thứ trong cái bầu không khí tinh khiết của mùa đông đầu vô cùng mỹ lệ và ngọt ngào ấy.

Bao lần rồi trong những giấc mơ, tôi thấy mình lao qua chiếc cầu và đuổi theo cậu ấy. "Cậu không được đi", tôi nói rồi dẫn Hitoshi quay trở lại. Trong mơ, Hitoshi cười và nói với tôi: "Nhờ cậu ngăn mình lại mà mình không chết". Đã bao lần tôi vừa khóc vừa ngược trở về với những cảnh tượng ấy. Cứ nghĩ tới tôi lại trào nước mắt.

Ngay cả khi bất chợt nghĩ về điều đó vào lúc giữa trưa, cũng thật khó có thể ngăn cho mình khỏi khóc. Tôi cảm thấy như Hitoshi mỗi lúc một xa mình hơn, mặc dầu cậu ấy vốn đã ở một nơi mù khuất.

Tôi chia tay Urara trong tâm trạng nửa coi cái thứ rất có thể nhìn thấy trên dòng sông ấy là chuyện đùa, nửa ngấm ngầm hy vọng. Urara khẽ nở một nụ cười rồi biến mất vào giữa phố.

Cứ giả sử rằng cô ta là một kẻ nói dối điên rồ, và khi tôi chạy tới đó với một niềm háo hức chỉ để chứng kiến sự ngớ ngẩn của mình thì tôi cũng chẳng cho đó là chuyện gì to tát. Cô ta đã vẽ vào hồn tôi một chiếc cầu vồng. Bởi lẽ, tôi đã nhớ lại cái cảm giác xốn xang khi nghĩ đến những thứ không ngờ và những cơn gió cũng bắt đầu ùa tới trong tim. Giả sử rằng chẳng có gì đi chăng nữa, thì chỉ cần hai người đứng bên nhau ngắm xuống dòng sông lạnh cóng đang lấp lánh chảy đi vào mỗi buổi sớm là đủ để khiến tôi vui. Có lẽ chỉ thế thôi.

Ôm chiếc bình trong tay, vừa bước đi tôi vừa nghĩ như vậy. Đang rẽ ngang qua ga để đi lấy chiếc xe đạp thì tôi bắt gặp Hiiragi.

Sự khác nhau giữa kì nghỉ xuân của sinh viên và kì nghỉ xuân của học sinh trung học thật rõ ràng. Giữa trưa mà cậu nhóc đang đi trên phố với bộ quần áo bình thường, thế nghĩa là đã nghỉ ở trường. Tôi cười.

Tôi hoàn toàn có thể nhanh chóng chạy lại và gọi một cách dễ dàng, nhưng phần vì đang bị sốt, tôi bỗng cảm thấy ngại nên chỉ bước bộ về phía sau cậu nhóc mà không hề đổi nhịp chân. Run rủi thế nào mà cậu lại đi theo đúng hướng với tôi, thành thử, theo một cách rất tự nhiên, tôi đang bám đuôi cậu ở trên phố. Hiiragi bước rất nhanh, nên tôi, đang không muốn chạy chút nào, chẳng sao mà theo kịp.

Tôi quan sát Hiiragi. Trong trang phục bình thường, cậu chàng trông bảnh trai tới nỗi ai đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Cậu chững chạc rảo bước trong tấm áo len màu mun. Vóc người cao, và chân tay cũng rất dài. Thân thể nhẹ nhàng, lanh lẹ. Quả thật, chẳng cô gái nào có thể lướt qua mà không bị day động khi biết được rằng, một chàng trai như thế vừa mất đi người bạn gái và bõông nhiên đến trường trong bộ váy áo kiểu lính thuỷ vốn là kỉ vật của người bạn gái kia. Tôi vừa ngắm Hiiragi bước đi từ đằng sau vừa nghĩ. Cả anh trai và bạn gái cùng lúc không còn trên cõi đời này nữa đâu phải một chuyện thường. Nó là điểm cực cùng của một chiều không gian khác. Và nếu như tôi cũng là một cô học sinh cấp ba rỗi rãi, thì biết đâu chừng, tôi cũng muốn kéo cậu ra khỏi đó bằng cánh tay của mình và sẽ yêu cậu mất. Vào cái thời còn rất trẻ, con gái bao giờ cũng thích những điều như thế.

Chỉ cần gọi một tiếng là cậu sẽ cười. Tôi biết rằng như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy thà đừng gọi gì cả mà hãy để mặc cậu một mình đi trên phố còn hơn, vả nữa, người khác không thể làm được điều gì cho cậu hết. Có thể tôi đang kiệt sức. Nên mọi vật đều không phản chiếu vào đầu óc tôi như những gì chúng có. Tôi muốn mình bằng cách nhanh nhất sẽ chạy được đến một nơi từ đó tôi có thể nhìn thấy những kỉ niệm đúng như hình hài của chúng khi hồi tưởng lại. Nhưng càng chạy, con đường ấy càng xa, một nỗi cô đơn đến lạnh người khi nghĩ tới những gì phía trước.

Vừa lúc đó, Hiiragi bất ngờ đứng sựng lại khiến tôi cũng sựng lại theo. Thế này thì đúng là bám đuôi rồi chứ còn gì, tôi cười và bước tới toan cất tiếng. Nhưng khi nhận ra cái vật mà Hiiragi đang chăm chú nhìn, tôi đột ngột dừng chân.

Cậu đang trân trân nhìn qua cửa sổ của một tiệm bán dụng cụ chơi tennis. Qua cái vẻ mặt bình thản kia, tôi biết rằng thực sự thì cậu chỉ vô hồn ngắm chúng mà thôi. Nhưng ngược lại với vẻ vô hồn, ý nghĩa sâu xa của cái hành vi ấy đã làm tôi xúc động. Giống như một chú vịt con mới nở, nó coi bất cứ thứ gì lần đầu tiên cử động trong mắt mình là mẹ của nó. Cái dáng điệu lũn cũn theo sau vì sự làm tưởng ấy, dẫu rằng chẳng có nghĩa lý gì với chú vịt con, nhưng nó khiến cho kẻ quan sát chú phải động lòng.

Và tôi đang xúc động.

Trong ánh nắng của mùa xuân, xen giữa dòng người hỗn loạn, cậu cứ chăm chú, vô hồn và im lìm ngắm nhìn ô cửa sổ. Rất có thể, những thứ dụng cụ chơi tennis đã đem tới cho cậu một cảm giác thân quen mỗi khi tới gần chúng. Cũng giống như tôi, chỉ những lúc đi cùng với Hiiragi, hình ảnh của Hitoshi trong tâm trí mới trở lại yên bình. Điều ấy khiến tôi thấy thật đau lòng.

Và tôi đang xúc động.

Trong ánh nắng của mùa xuân, xen giữa dòng người hỗn loạn, cậu cứ chăm chú, vô hồn và im lìm ngắm nhìn ô cửa sổ. Rất có thể, những thứ dụng cụ chơi tennis đã đem tới cho cậu một cảm giác thân quen mỗi khi tới gần chúng. Cũng giống như tôi, chỉ những lúc đi cùng với Hiiragi, hình ảnh của Hitoshi trong tâm trí mới trở lại yên bình. Điều ấy khiến tôi thấy thật đau lòng. Có một lần tôi được xem Yumiko chơi tennis. Ban đầu khi được giới thiệu, tôi đã không thể hiểu bằng cái gì mà một cô bé, tuy khá dễ thương, nhưng không hề nổi bật, tươi tắn và ôn hòa quá mức ấy, lại có thể hút hồn Hiiragi, một kẻ dị thường. Hiiragi say đắm Yumiko. Nhìn vẻ bề ngoài, Hiiragi vẫn là Hiiragi, nhưng như có một thứ gì đó ở bên trong cô bé đang chế ngự cậu. Như một sức mạnh khiến cậu không thể rời xa. Tôi bèn hỏi Hitoshi xem đó là điều gì.

-Tennis. -Hitoshi cười.

-Tennis?

-Ừ. Nghe Hiiragi nói cô bé chơi tennis mê hồn.

Đó là mùa hè. Trên sân tennis của ngôi trường cấp ba nắng như đổ lửa, tôi, Hitoshi và Hiiragi đang ngồi xem trận chung kết của Yumiko. Vào cái thời điểm mà bóng nắng đã thẫm màu, và tôi thấy cổ mình khô khát. Tất cả mọi thứ đều chói lóa.

Quả thực là quá cừ. Cô đã thành một con người hoàn toàn khác. Khác hẳn cái cô bé lúc nào cũng chạy lại từ phía sau tôi vừa cười vừa gọi: "Chị Satsuki, chị Satsuki!". Tôi kinh ngạc quan sát trận đấu. Và hình như Hitoshi cũng thế. Còn Hiiragi thì nói với vẻ mặt ngạo nghễ: "Đấy, thấy chưa!"

Cô bé chơi một thứ tennis mạnh mẽ bằng những quả vụt bóng không khoan nhượng, với một uy lực và sức tập trung ghê gớm. Và trên thực tế, cô đang chiếm ưu thế trên sân. Cả khuôn mặt cũng đang xoáy sâu vào đối thủ. Cứ như thể sắp nuốt gọn người ta vậy. Thế mà, cái khoảnh khắc khi cô quất đường bóng cuối cùng để dành chiến thắng, việc trước nhất cô làm là quay lại phía Hiiragi và nở một nụ cười thật ngây thơ, cái nụ cười hệt như mọi lần ấy đã gây cho tôi một ấn tượng mạnh mẽ.

Những lúc có cả bốn người thật là vui. Tôi vô cùng yêu quý khoảng thời gian đó. Yumiko thường nói với tôi: "Chị Satsuki phải chơi với bọn em mãi mãi đấy nhé, không được bỏ anh Hitoshi đâu". "Thế còn cô cậu thì sao?", tôi trêu lại thì cô bé cười: "Cái đó thì chị khỏi lo".

Để rồi tất cả chỉ còn lại thế này. Quá lắm... Tôi chắc rằng vào lúc này đây, cậu không hề nghĩ tới Yumiko như cách tôi đang làm. Con trai chẳng bao giờ cố tình tự đẩy mình vào những niềm đau xót. Thế nhưng, thay vào đó, toàn bộ cơ thể và con người cậu, đang cùng diễn tả một điều. Cái điều mà chắc chắn cậu nhóc sẽ chẳng bao giờ chịu nói ra. Nhưng nếu được thốt lên, nó sẽ là một lời đau đớn. Tột cùng đau đớn.

...Hãy trở về đi...

Không phải là lời nói mà chính là lời cầu nguyện. Tôi thấy lòng mình se sắt. Chẳng lẽ, trên bãi cỏ ven sông vào những buổi sớm mai, mình trông cũng giống như thế này ư? Phải chăng, chính vì thế mà Urara đã bắt chuyện với mình? Cả mình... cả mình nữa. Cũng muốn gặp. Hitoshi. Hãy trở về đi. Ít nhất, cũng phải để cho mình được nói một lời giã biệt cho đàng hoàng.

Tôi tự hẹn với mình rằng sẽ không kể gì về sự việc hôm nay và rằng hãy để lần sau, đến lúc đó mình có thể gặp lại cậu nhóc với một tâm trạng vui vẻ hơn, thế rồi tôi lẳng lặng quay về.

Cơn sốt như được dịp cứ tăng lên hầm hập. Trách ai được bây giờ, tôi thầm nghĩ. trong người đang khó ở, lại lang thang trên phố rõ lâu, bị như thế là đáng đời rồi.

Mẹ thì cười và bảo: "Chắc là sốt mọc răng chứ gì." Tôi cũng chỉ cười yếu ớt. Tôi cũng nghĩ vậy. Rất có thể, chất độc tiết ra từ những dòng suy tư bế tắc đang chạy khắp người tôi. Và đêm hôm đó, như mọi lần, tôi lại mơ thấy Hitoshi và tỉnh giấc. Trong mơ, tôi thấy mình cố quên đi cơn sốt và chạy ra triền cỏ ven sông, thì thấy Hitoshi đang đứng đó và cười tôi: "Đã bị cảm mà còn làm gì thế." Thật quá đáng. Tôi vừa mở mắt thì trời cũng gần sáng, đáng lẽ như mọi khi, giờ này tôi đã phải ra khỏi giường và đang thay quần áo rồi. Tôi thấy rét, chỉ thấy rét thôi, khắp người tôi hầm hập nhưng chân tay thì lạnh toát. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi đau nhức.

Tôi vừa run rẩy vừa mở to đôi mắt trong bóng tối lờ mờ và cảm thấy như mình đang phải giằng co với một vật thể lớn lao khủng khiếp mà mình chẳng là gì đáng kể. Và lần đầu tiên trong đời, tự đáy lòng, tôi nghĩ rằng có lẽ mình sẽ thua.

Việc mất đi Hitoshi làm tôi đau đớn. Đau quá sức.

Mỗi lần ở trong vòng tay Hitoshi, tôi lại cảm nhận thấy một thứ ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ. Tôi luôn nghĩ tới cái cảm giác khó tả khi mình gần gũi một người xa lạ, không phải cha mẹ, cũng không phải bản thân. Không còn bàn tay và bờ ngực ấy nữa, tôi tưởng như mình đã chạm phải sức mạnh của niềm tuyệt vọng sâu xa nhất mà người ta có thể nếm trải, nhưng chẳng có một ai muốn. Tôi cô đơn. Cô đơn kinh khủng. Không có khoảnh khắc nào lại tồi tệ hơn lúc này. Chỉ cần vượt qua được giây phút này thôi, trời sẽ sáng và những niềm vui khiến tôi có thể cười lên thật to sẽ tới, chắc chắn là như thế. Chỉ cần nắng lên. Chỉ cần ban mai tới.

Tôi vẫn thường tự nhủ lòng mình thế và cảm thấy rằng chịu đựng, nhưng vào lúc này, khi mà tôi không còn đủ sức để đứng lên và chạy về phía triền cỏ ven sông nữa, thì tôi chỉ thấy một nỗi giày vò, khổ sở. Thời gian vô vị kéo lê từng bước. Tôi bỗng tin rằng nếu mình có thể đến được triền cỏ ven sông vào lúc này, thì chắc chắn Hitoshi sẽ đang đứng ở đó, giống như trong giấc mơ tôi đã thấy. Tôi muốn phát điên lên. Tôi muốn gục xuống mất.

Tôi khó nhọc ngồi dậy rồi vào nhà bếp định bụng sẽ uống một tách trà. Cổ họng tôi khát cháy. Cơn sốt khiến mọi vật trong nhà bỗng trở nên dị hình và siêu thực, cả nhà vẫn ngủ, căn bếp lạnh lẽo, im lìm và tăm tối. Tôi liêu xiêu pha cho mình một tách trà nóng rồi trở về phòng.

Nước trà làm tôi thấy khá hơn nhiều. Khi cơn khát đã dịu đi, tôi thấy mình dễ thở. Tôi nhổm nửa người dậy và mở cánh rèm của ô cửa sổ cạnh giường.

Từ căn phòng này, tôi có thể nhìn thấy rất rõ khu vườn và chiếc cổng. Đám cây cối và cỏ hoa đang lao xao trong làn không khí xanh lam, chúng trải rộng ra với những nước màu ít tương phản tựa như một tấm hình panorama. Rất đẹp. Gần đây tôi mới nhận ra rằng, trong cái sắc lam huyền của một buổi sớm tinh mơ, mọi thứ đều trông như vừa được gột rửa. Đang ngắm nhìn khung cảnh ấy, tôi bỗng phát hiện ra một bóng người đang sải bước về phía mình trên lối đi trước cửa nhà.

Khi bóng người kia lại gần, tôi cứ ngỡ mình đang mơ, tôi không thôi chớp mắt. Bởi vì đó là Urara. Cô ta mặc một bộ quần áo màu thiên thanh, vừa mỉm cười vừa nhìn tôi và tiến lại. Đứng trước cổng, cô ta mấp máy môi hỏi: "Vào được không?" Tôi gật đầu. Cô ta đi xuyên qua khu vườn và đến bên khung cửa sổ. Tôi mở cánh cửa. Trống tim tôi đập mạnh.

-A, lạnh quá. -Cô ta nói.

Một cơn gió rét buốt từ ngoài tràn vào làm nguội đi hai má tôi dnag9 bừng nóng. Mùi vị của thứ không khí trong veo ấy mới thật ngon lành.

-Có chuyện gì thế? -Tôi hỏi.

Tôi chắc rằng mình đã toét miệng cười sung sướng như một đứa bé con.

-Mình vừa đi dạo về. Trông cậu cảm nặng đấy. Mình cho cậu ít kẹo vitamin C này.

Lấy từ trong túi ra những viên kẹo, Urara vừa đưa cho tôi vừa nhoẻn một nụ cười trong suốt.

-Lần nào cũng làm phiền chị. -Giọng tôi khàn khàn.

-Xem chừng cậu sốt cao đấy. Mệt lắm đúng không. -Cô ta nói.

-Ừ. Sáng nay chẳn thể chạy được rồi. -Tôi đáp.

Chẳng hiểu sao tôi lại muốn khóc.

-Cảm cúm mà. - Urara hơi nhíu mày rồi điềm nhiên nói. -Lúc này là mệt nhất đấy. Không chừng chết quách đi còn dễ chịu hơn. Nhưng chắc cũng chỉ khó chịu đến thế là thôi. Vì đó chính là cái giới hạn cùng cực ở mỗi con người rồi mà. Người ta còn phải bị cúm nhiều lần, và thế nào rồi cái cảm giác giống như lúc này sẽ lại ập tới, song nếu vượt được qua một lần, thì cả đời người ấy sẽ không bao giờ còn cảm thấy nó nữa. Đó là một thứ cơ chế. Tất nhiên, sẽ có người nghĩ rằng: Ôi, nó lại đến nữa rồi và sợ hãi, thì cũng có người chẳng coi nó là gì hết, như thế chắc dễ chịu hơn rất nhiều, phải không?

Rồi cô ta cười và nhìn tôi.

Tôi nín lặng và mở tròn hai mắt. Liệu có phải cô ta chỉ nói về chuyện cảm cúm không thôi? Hay còn ám chỉ về một điều gì khác? Màu xanh của buổi sớm mai và cơn sốt đã làm mờ đi mọi thứ, khiến tôi không thể nhận ra biên giới giữa mơ và thực nữa. Tôi chỉ còn biết khắc sâu những lời lẽ ấy vào lòng và thẫn thờ ngắm nhìn lọn tóc mái của Urara rung lòa xòa trước gió.
Download:

0 comments: