Monday, June 3, 2013

[03/06/2013] Nhà Bếp (kỳ 8)

Posted by vTINYblog

Tiểu thuyết
Nhà Bếp (kỳ 8)
VOV3 23h ngày 03/06/2013


Bản text:
Bỗng nhiên, không hiểu sao, tôi thấy hoàn toàn chắc chắn.
Rằng căn phòng ở trong góc gần nơi tôi đứng nhất, đang bị thứ ánh sáng màu xanh lục của ngọn đèn phản chiếu, chính là phòng của Yuichi.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy như ngay lúc này có thể nhìn xuyên qua ô cửa sổ, rồi tôi bắt đầu leo lên những hòn đá giả sơn được xếp lớp lên nhau.
Nhờ đó, đường gờ của bờ mái giả nằm giữa tầng một và tầng hai đã gần hơn hẳn. Tôi cảm thấy như chỉ cần kiễng chân lên là có thể với tới. Tôi vừa kiểm tra độ vững chãi của những tảng đá được xếp theo một thứ hình thù rất phi tự nhiên ấy, vừa trèo lên, hai nấc, rồi ba nấc, tôi đã đến gần hơn. Tôi thử xoay sang phía ống dẫn nước mưa và vươn tay ra với. Sẽ hơi vất vả để tóm được nó. Không đắn đo nữa, tôi nhảy phắt sang nắm một tay vào ống dẫn nước mưa, rồi bật thật mạnh, tôi đã quàng được cánh tay còn lại lên trên bờ mái giả và bám vào một viên ngói. Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra dưới chân mình là bờ tường dốc đứng của tòa nhà, những sợi dây thần kinh vận động chưa hề được rèn luyện của tôi bỗng chùng xuống và tê liệt.
Tôi đang lúng túng không biết phải làm sao trong cái tình thế tiến không xong mà lùi chẳng đặng ấy: Tay vẫn bám vào mái ngói nhô ra, còn chân thì chỉ chạm hờ được bằng đầu ngón. Cánh tay tê buốt đến phát khóc vì lạnh, thế rồi không còn gì tệ hơn được nữa, một bên vai đang đeo ba-lô của tôi bỗng trượt xuống.
Nguy thật, tôi vụt nghĩ. Chỉ tại một cơn bốc đồng mà tôi đang phải treo người lơ lửng trên mái nhà và thở hắt ra cái hơi nước trắng toát như khói thế này đây. Thật chẳng còn biết phải làm sao nữa.
Nhìn xuống dưới, nơi nãy rồi tôi vẫn còn đặt chân bỗng trở nên mịt mùng và xa lắc. Tiếng thác nước dội lại ầm ĩ. Không còn cách nào khác, tôi nghĩ. Vẫn hết sức, tôi thử làm một động tác kéo xà. Bằng mọi cách, mình phải đưa được nửa thân người trên lên trên mái, suy tính thế, tôi lấy đà và đạp mạnh chân vào tường.
Soạt! Có tiếng gì đó, rồi một cảm giác đau rát chạy dọc theo cánh tay phải của tôi. Tôi cố sức trườn lên và cuối cùng cũng đã lăn được lên trên tấm bê tông của bờ mái giả. Chân tôi vừa quờ phải một vũng nước bẩn, hình như là nước mưa, ướt sũng.
Vẫn nằm sóng soài ra đó, tôi thở hắt ra và đưa cánh tay lên nhìn, vết thương do vừa bị trầy xước đã tấy lên thành một mảng đỏ làm tôi choáng váng.
Thực ra mọi chuyện là như thế đấy.
Bỏ ba-lô sang một bên, tôi cứ nằm ngửa ra như thế mà ngẩng mặt lên mái nhà, nhìn vầng trăng và những bóng mây ở bên trên đó, và nghĩ. (Tôi vẫn đang bàng hoàng, làm sao mà trong một tình trạng như thế, tôi lại có thể dám nghĩ ra những hành động như vậy chứ. Liều mạng thật. Có lẽ người ta nên gọi tôi là một triết gia hành động.)
Tất cả mọi người vẫn thường tin rằng họ có rất nhiều con đường để lựa chọn và có thể tự mình lựa chọn được chúng. Nhưng có lẽ sẽ đúng hơn nếu nói rằng, thực ra họ đang mơ thấy cái khoảnh khắc mà mình sẽ được lựa chọn. Tôi cũng đã từng như vậy. Nhưng vào giây phút này tôi mới sực nhận ra. Tôi nhận ra nó rất rõ ràng bằng một thứ ngôn từ chính xác. Tôi không theo thuyết định mệnh, nhưng những con đường ấy quả thật luôn được định sẵn. Sự hít thở, mọi cử chỉ trong cuộc sống hằng ngày, những ngày tháng trong vòng quay của nó, một cách tự nhiên, đã định ra những con đường ấy. Và rồi có kẻ khi chợt nhận ra điều đó theo cái cách như thế này, bỗng thấy mình đang phải nằm sóng soài và ngửa cổ lên nhìn mảnh trời đêm trong giá lạnh của mùa đông cùng với hộp katsudon, giữa một vũng nước trên mái nhà ở một nơi xa lạ, cứ như thể mọi chuyện đương nhiên phải vậy.
... Ôi, trăng mới đẹp làm sao.
Tôi đứng dậy và đi tới gõ cửa phòng Yuichi.
Tôi cảm thấy mình phải đợi khá lâu. Khi những cơn gió bắt đầu nhức buốt cứa vào đôi chân sũng nước của tôi, thì ánh đèn trong căn phòng cũng vừa vụt sáng. Yuichi đang đi tới từ phía cuối phòng, nét mặt hoảng hốt tột độ.
Lúc nhìn thấy nửa thân mình tôi hiện ra từ cửa sổ, đang đứng đó, trên mái nhà, Yuichi thốt nhiên mở tròn mắt, đôi môi mấp máy: Mikage? Thế rồi phải đợi tôi gõ cửa thêm một lần nữa và gật đầu, cậu ta mới lóng ngóng lạch cạch mở cánh cửa ấy ra. Yuichi nắm lấy đôi bàn tay buốt cóng đang chìa ra của tôi và kéo tôi vào trong phòng.
Mọi vật bỗng sáng choang làm tôi lóa mắt. Bên trong căn phòng thật ấm áp, tựa hồ như không phải là thế giới này nữa, thể xác và linh hồn tôi ít phút trước đó còn đang tan ra từng mảnh, cuối cùng, dường như cũng nhập về với nhau.
- Mình đến để mang món katsudon cho cậu đấy. - Tôi nói. - Cậu có hiểu không? Nó ngon lắm, tới mức khiến mình cảm thấy thật tệ bạc khi ăn nó một mình mà không có cậu.
Rồi tôi lôi chiếc hộp nhựa đựng món katsudon từ trong ba-lô ra.
Bóng đèn huỳnh quanh đang hắt ánh sáng của nó lên những tấm chiếu màu xanh. Âm thanh trầm trầm của chiếc tivi trôi lơ lửng trong không khí. Tấm mền bông vẫn nguyên nếp gấp như khi Yuichi chui ra khỏi nó.
- Ngày xưa ấy, có lần chúng mình đã từng nói chuyện với nhau trong một giấc mơ phải không? - Yuichi nói. - Thế còn lúc này đây, có phải cũng là một giấc mơ?
- Hát một bài đi, cả hai chúng mình.
Tôi cười. Vừa nhìn thấy Yuichi, cái cảm giác về hiện thực bỗng nhiên trôi tuột khỏi tâm trí tôi tới một nơi xa lắc. Cả sự quen biết cho tới lúc này và việc sống chung trong một căn phòng đều giống như một giấc mơ diệu vợi. Trái tim của Yuichi giờ đây không tồn tại trên thế gian này, tôi chợt rùng mình trước đôi đồng tử lạnh lùng ấy.
- Yuichi, phiền cậu pha cho mình một tách trà được không ? Mình sắp phải đi ngay bây giờ.
- Là mơ cũng chẳng sao mà. - Tôi nói thêm.
- Ừ.
Nói rồi Yuichi mang phích nước và ấm trà tới. Sau đó pha cho tôi một tách trà nóng bỏng nghi ngút khói. Tôi đỡ lấy tách trà bằng hai tay và uống. Tôi thở phào. Thế là sống lại rồi.
Và rồi tôi lại bắt đầu cảm thấy sự trĩu nặng trong bầu không khí của căn phòng. Rất có thể, tôi đang ở chính giữa cơn ác mộng của Yuichi. Còn ở đây thêm nữa, tôi sẽ trở thành một phần của cơn mộng mị ấy, và cứ thế, chìm khuất vào trong bóng đêm đó mất. Giống như một ấn tượng nhạt nhòa, giống như một vòng định mệnh… Tôi nói.
- Yuichi thực sự không muốn quay về đúng không? Cậu muốn đoạn tuyệt với tất cả những gì thuộc về cái quãng đời dị kỳ cho tới lúc này và làm lại từ đầu phải không? Cậu đừng hòng nói dối. Mình biết hết. - Lời nói thì ngân lên nỗi tuyệt vọng, vậy mà lạ thay, sao tôi lại điềm nhiên đến thế. - Nhưng chuyện đó tính sau, còn bây giờ, katsudon đây, cậu ăn đi.
Sự trầm mặc màu xanh bắt đầu đè nặng làm tôi thấy nghẹt thở và muốn ứa lệ. Yuichi nhận lấy hộp katsudon với đôi mắt cụp xuống đầy vẻ ăn năn. Có một điều gì đó không thể đoán ra được, đang nâng đỡ chúng tôi trong cái bầu không khí đang âm thầm gặm nhấm sự sống như một lũ mọt kia.
- Mikage, tay sao thế?
Yuichi hỏi khi để ý thấy vết xước trên tay tôi.
- Không sao đâu, cậu ăn đi cho nóng.
Tôi mỉm cười và chìa lòng bàn tay mình ra mời.
Xem ra Yuichi vẫn chưa bằng lòng với câu trả lời ấy của tôi.
- Ừ, trông ngon quá. - Yuichi mở nắp, và bắt đầu ăn món katsudon mà trước đó bác chủ quán đã xếp vào rất cẩn thận.
Nhìn thấy thế, tâm trạng tôi lập tức nhẹ hẳn đi.
Tôi có cảm giác rằng, vậy là việc gì mình làm được thì mình đã làm rồi.
Tôi bỗng hiểu ra: Chính cái khối kết tinh lung linh của quãng thời gian vui vẻ ấy, đã đột nhiên thức dậy sau một giấc ngủ dài dưới đáy cùng của ký ức, và giờ đây đang nâng đỡ chúng tôi. Bầu không khí của những tháng ngày ngát hương thuở nào đang sống lại trong tâm khảm tôi và phập phồng thở, tựa hồ như một làn gió mới vừa thoảng tới.
Lại thêm một kỉ niệm gia đình.
Đó là cái đêm khi hai chúng tôi đang ngồi đánh trò chơi điện tử và chờ cô Eriko đi làm về. Rồi sau đó cả ba người vừa dụi đôi mắt díp lại vì buồn ngủ vừa đi ăn món okinomo-yaki. Đó là cuốn tranh truyện ngộ nghĩnh mà Yuichi cho tôi khi công việc làm tôi cảm thấy nặng nề. Và cô Eriko cũng phải cười đến giàn giụa nước mắt khi đọc nó. Mùi trứng ốp-lết vào mỗi buổi sáng Chủ nhật đẹp trời. Cảm giác về chiếc chăn lông được ai đó khẽ đắp lên người mỗi lần tôi ngủ thiếp đi duới sàn nhà. Tà váy và đôi chân thon thả đang bước đi của cô Eriko mờ ảo lọt vào đôi mắt he hé vừa choàng tỉnh của tôi. Rồi những lúc Yuichi đưa cô Eriko say khướt về nhà bằng ôtô và hai người dìu nhau vào tới tận trong phòng… Vào hôm hè có lễ hội, tôi đã nhờ cô Eriko thắt hộ mình thật chặt dải đai áo yukata. Và màu sắc của những con chuồn chuồn ớt đang bay vờn như điên loạn dưới trời chiều khi ấy.
Những kỉ niệm đẹp thực sự bao giờ cũng sống và tỏa sáng một cách bền bỉ. Chúng sẽ cất lên những tiếng thở xót xa sau mỗi lần thời gian trôi chảy.
Biết bao đêm và bao ngày, chúng tôi đã cùng ăn cơm với nhau.
Có lần Yuichi nói.
- Sao cứ ăn bất kỳ thứ gì cùng với Mikage cũng đều thấy ngon vậy nhỉ.
Tôi cười.
- Không phải là vì cơn đói lòng và cơn đói tình cùng một lúc được thỏa mãn hay sao?
- Không phải, không phải.
Yuichi cười phá lên.
- Chắc chắn đó là bởi cái cảm giác gia đình.
Tuy cô Eriko không có ở đây, nhưng bầu không khí ấm cúng ấy đã quay trở lại với chúng tôi. Yuichi đang ăn katsudon, còn tôi uống trà, bóng tối không còn mang dáng hình cái chết nữa. Vậy là tốt rồi.
- Thôi, mình về đây.
Tôi đứng dậy.
- Về? - Yuichi thốt lên kinh ngạc. - Về đâu? Cậu vừa từ nơi nào đến vậy?
- Phải rồi. - Tôi chun mũi và trả lời một cách trêu chọc. - Nói cho cậu biết, đây là hiện thực đấy.
Rồi tự nhiên, tôi không thể dừng lời được nữa.
- Từ Izu, mình đã cắm đầu cắm cổ lao tới đây bằng xe taxi đấy. Yuichi ơi, mình không muốn mất Yuichi. Chúng mình đang phải trải qua khoảng thời gian dài vô cùng buồn bã, nhưng chúng mình đã trốn tránh điều đó và cố náu mình ở một nơi thật dễ chịu trong sự vật vờ. Cái chết quá đỗi nặng nề, và mình biết, chúng mình thực sự không thể làm khác được, chúng mình còn quá trẻ để hiểu được nó… Nếu từ nay, có thêm mình ở bên, có thể Yuichi sẽ phải chứng kiến thêm những điều cực nhọc, những chuyện phiền toái, và cả những điều khó chịu nữa, nhưng chỉ cần Yuichi đồng ý thôi, cả hai chúng mình sẽ đến một nơi nào đó nhọc nhằn hơn, nhưng cũng tươi sáng hơn, Yuichi nhé. Cậu hãy suy nghĩ đi. Để khi nào khỏe lại rồi nghĩ cũng được. Mình không muốn nhìn thấy cậu vuột mất như thế này.
Buông đũa xuống, Yuichi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
- Có lẽ trong đời, mình chưa được ăn một tô katsudon nào như thế này… Ngon quá đi mất.
- Ừ. - Tôi cười.
- Lần này thật là mất mặt quá. Lần tới, mình sẽ tỏ ra đàn ông hơn, sẽ cho cậu thấy mình mạnh mẽ như thế nào. - Yuichi cũng cười.
- Cậu sẽ thử xé nát cuốn danh bạ điện thoại trước mặt mình chứ?
- À phải rồi, mình sẽ nhấc bổng chiếc xe đạp lên và ném nó văng đi thật xa.
- Rồi đẩy cho chiếc xe tải đâm dúi vào tường nữa chứ.
- Ồ không, như thể chỉ ra dáng một kẻ vai u thịt bắp mà thôi.
Nụ cười của Yuichi bỗng ngời lên lấp lánh, và tôi nhận ra rằng, mình vừa đẩy cái gì đó dịch chuyển đi thì phải, tất nhiên là chỉ một vài xăng-ti-mét thôi.
- Thôi, mình đi đây, kẻo xe taxi lại chạy mất. - Tôi nói và đi ra cửa.
- Mikage. - Yuichi gọi.
- Sao cơ? - Tôi quay đầu lại.
- Cẩn thận nhé. - Và Yuichi nói.
Tôi nhoẻn miệng cười và vẫy tay, lần này thì tôi mở chốt cửa chính, ra khỏi tiền sảnh rồi lao vội về phía chiếc taxi.
Về đến quán trọ, tôi vùi mình vào trong tấm chăn bông. Rét quá, tôi cứ để nguyên máy điều hòa ở chế độ sưởi và chìm sâu vào một giấc ngủ mê mệt.
… Tiếng dép tất tả chạy dọc hành lang, tiếng người nói lao xao trong quán trọ, khiến tôi choàng tỉnh. Ngoài kia, tiết trời đang chuyển.
Đám mây xám xịt nặng nề đang bao phủ cả một khoảng không gian bên ngoài khung cửa sổ được làm bằng kính rất rộng, những trận gió đem theo các hạt tuyết nhỏ thổi lồng lên dữ dội.
Chuyện xảy ra đêm qua thật như một giấc mơ, tôi bần thần đứng dậy và bật đèn. Bên ngoài cửa sổ, trên những ngọn núi đang hiện ra rõ mồn một, tuyết bay vờn nhảy múa và tung lên đó thứ bột màu trắng xóa. Cây cối xào xạc vật mình. Bên trong căn phòng, mọi thứ đang được sưởi ấm đến phát nóng, và sáng trắng.
Tôi lại chui vào chăn, ngắm nhìn thật lâu cái dáng hình mạnh mẽ, mà xem chừng sẽ vô cùng buốt cóng ấy của tuyết. Tôi thấy má mình nóng ran.
Cô Eriko không còn nữa.

… Giữa khung cảnh ấy, trong lúc này, tôi đã thực sự hiểu ra. Rằng, dù tôi và Yuichi có thành ra như thế nào, dù cuộc đời này có kéo dài và đẹp đẽ đến đâu, thì chúng tôi cũng chẳng còn được gặp cô ấy nữa.
Ai đó đang xo người bước đi rong cái rét dọc bờ sông. Tuyết bắt đầu đậu thành những lớp mỏng trắng phau trên nóc ôtô. Đám cây cối lắc đầu, qua phải, rồi qua trái, làm rụng xuống những cánh lá khô của thân cây già héo úa.
Khung cửa màu bạc ánh lên lạnh giá.
- Sakurai ơi, dậy chưa? Tuyết kìa, tuyết đang rơi!
Chợt có tiếng đánh thức đầy háo hức của cô giáo vọng vào từ ngoài cửa.
- Vâng ạ. - Tôi đáp lời rồi đứng dậy. Tôi thay quần áo, thế là một ngày của hiện thực lại bắt đầu. Sự bắt đầu sẽ cứ lặp đi lặp lại như thế.

Ngày cuối cùng, chúng tôi phải tới thị trấn Shimoda để lấy bài về món ăn kiểu Pháp ở khách sạn Petit. Cả nhóm chúng tôi kết thúc chuyến công tác bằng một bữa tối linh đình.
Không hiểu sao, trong đoàn toàn những người thích đi ngủ sớm, thật chẳng bù cho một kẻ thức quá khuya như tôi. Sau khi mọi người đã về phòng và đi ngủ hết, tôi lại một mình dạo bộ về phía bờ cát trước mặt.
Tuy đã khoác lên mình tấm áo choàng và xỏ thêm một lần tất nữa, vậy mà tôi vẫn thấy rét tới độ muốn kêu lên thật to. Tôi mua một lon cà phê, bỏ vào trong túi và bước đi. Lon cà phê thật ấm.
Đứng trên triền đê nhìn xuống, bờ cát là một màu trắng huyền ảo trong bóng tối. Biển đen sẫm, chốc chốc, mép sóng như chiếc diềm đăng-ten lại ánh lên loang loáng.
Đêm, trong cơn gió lạnh đến buốt óc đang lồng lộng thổi, tôi bước xuống những bậc thang tối thẫm dẫn ra bờ cát. Cát, lạo xạo và lạnh ngắt. Tôi vừa uống cà phê vừa bước đi dọc theo bờ biển.
Ngắm nhìn sự lớn lao của biển cả đang trải ra bất tận trong bóng tối và của những tảng đá sù sì đang làm dội lại tiếng sóng vỗ ầm ào ấy, tôi bỗng thấy một cảm giác vô cùng kỳ lạ, vừa buồn đau vừa dịu ngọt.
Chắc chắn, sẽ còn rất nhiều những niềm vui, và cả nỗi đắng cay, đang chờ tôi ở phía trước… Kể cả trong trường hợp Yuichi không ở bên tôi nữa.
Tôi lặng im suy nghĩ.
Xa xa, ánh sáng của ngọn hải đăng đang lia theo một vòng tròn. Nó từ từ rọi về phía tôi, rồi lại quét ra xa, tạo thành một con đường phát sáng trên mặt sóng.
Đúng rồi, đúng rồi! Tôi tự bằng lòng với cách lý giải ấy của mình, rồi vắt nước mũi rồi trở về khách sạn.
Tranh thủ lúc đang đun nước bằng chiếc ấm điện có ở trong phòng, tôi tắm qua nước nóng bằng vòi hoa sen, rồi khoan khoái thay quần áo và ngồi lên giường, vừa lúc đó thì chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy. Giọng nói của cô lễ tân.
- Quý khách có điện thoại. Tôi sẽ nối máy, xin quý khách vui lòng giữ máy trong giây lát.
Bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy khu vườn của khách sạn từ trên cao: Bãi cỏ tối om, sau đó là cánh cổng màu trắng. Xa ra chút nữa là bờ cát lạnh cóng mà trước đó tôi vừa đi dạo, và mặt biển đen sẫm đang dập dềnh. Tiếng sóng vọng lại.
- Alô! - Giọng nói của Yuichi ào vào tai tôi. - Cuối cùng thì cũng tìm thấy rồi. Làm mình vất vả muốn chết.
- Đang gọi từ đâu đấy?
Tôi cười. Lòng tôi bắt đầu dịu xuống.
- Tokyo. - Yuichi đáp.
Tôi cảm thấy đó đã là toàn bộ câu trả lời.
- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Mai mình sẽ về. - Tôi nói.
- Có được ăn nhiều thứ ngon không?
- Ờ, xem nào, sashimi này, tôm này, thịt lợn rừng này, hôm nay còn được ăn món Pháp nữa. Bị béo lên đôi chút. À, phải rồi, mình đã gửi một cái hộp lèn đầy dưa muối wasabi, bánh lươn và chè theo đường bưu điện về căn hộ chỗ mình ở rồi đấy. Khi nào Yuichi qua lấy cũng được.
- Tại sao lại không phải là tôm và sashimi chứ? - Yuichi nói.
- Cái đó đâu có gửi được. - Tôi cười.
- Cũng không sao, mai mình sẽ ra ga đón, nhớ mua rồi mang về đây đấy nhé. Mấy giờ tàu tới ga? - Yuichi vui vẻ hỏi.
Căn phòng sao mà ấm áp. Làn hơi nước từ chiếc ấm đang sôi tỏa ra khắp cả gian phòng. Và tôi bắt đầu đọc cho Yuichi số ke tàu và giờ tàu đến.


BÓNG TRĂNG

Hitoshi luôn mắc chiếc chuông nhỏ ở ví và mang theo nó bên mình.

Chiếc chuông nhỏ ấy là thứ tôi đã vô tình tặng Hitoshi, vào cái thưở mà chúng tôi vẫn chưa hề yêu nhau, chỉ là vô tình, vậy mà số phận của nó đã theo Hitoshi cho tới những phút cuối cùng.


Tôi học khác lớp Hitoshi. Chúng tôi quen nhau khi cùng làm trong ban tổ chức chuyến đi tham quan cho học sinh khối 11.

Tuy nhiên, vào đợt tham quan, các lớp lại đi theo những hành trình hoàn toàn trái ngược nhau, nên chúng tôi chỉ được ngồi chung trên chiếc tàu Shinkansen trong chuyến khởi hành. Xuống đến sân ga, chúng tôi nói rất nhiều chuyện vui vẻ rồi lưu luyến bắt tay từ biệt. Vào lúc đó, tôi bỗng nhớ ra rằng trong túi áo đồng phục của mình có một chiếc chuông nhỏ mà tôi đã nhặt được khi nó rơi ra từ cổ con mèo ở nhà, tôi nói: “Đây là quà chia tay”, rồi đưa cho cậu. “Cái gì thế này?”, nói rồi cậu cười, nhưng đó hoàn toàn không phải một nụ cười hời hợt, cậu đặt nó trên long bàn tay rồi cẩn thận gói lại vào chiếc khăn mùi-soa. Tôi đã thực sự sửng sốt, vì hành động đó trông chẳng giống một cậu con trai ở lứa tuổi ấy chút nào.

Tình yêu, chỉ đơn giản là những điều như thế.

Cậu làm thế vì cảm thấy chiếc chuông là do tôi tặng nên có một ý nghĩa rất đặc biệt với mình? Hay cậu làm thế vì luôn được dạy dỗ rầng cần phải trân trọng những thứ được nhận từ người khác? Tôi không rõ, nhưng ngay lập tức, tôi đã đem lòng yêu mến cái cử chỉ ấy ở Hitoshi.

Và chiếc chuông nhỏ đã gắn kết hai trái tim nhỏ bé. Trong suốt chuyến đi, chúng tôi không được gặp nhau, nhưng cả hai đều cùng hướng hồn mình về nó. Mỗi lần chuông ngân lên, cậu sẽ nhớ tới tôi trước lúc khởi hành, còn tôi sẽ luôn tưởng tượng ra chiếc chuông nhỏ đang reo vang dưới miền trời rất xa và con người đang mang nó theo mình. Khi chúng tôi trở về, một tình yêu lớn đã bắt đầu.

Kể từ đó cho tới suốt bốn năm sau, chiếc chuông đã cùng chúng tôi trải qua tất cả những đêm, những ngày và tất cả những sự kiện: Nụ hôn thứ nhất, những giận hờn cãi vã, nắng, mưa và tuyết, cái đêm đầu tiên, tất cả những nụ cười rồi những giọt nước mắt, bản nhạc hay chương trình tivi mà chúng tôi yêu thích. Nó đã ở bên chúng tôi vào tất cả những khoảng thời gian của hai người, và ngân lên những tiếng “tơ linh tơ linh” khẽ khàng, trong trẻo cùng với bàn tay đang rút chiếc ví của Hitoshi. Thứ âm thanh quá đỗi đáng yêu ấy mãi văng vẳng trong tai tôi.

Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy. – Chuyện xảy ra rồi thì ai mà chẳng nói được như thế, chẳng qua chỉ là sự đau lòng của một cô gái trẻ mà thôi, có thể người ta sẽ cho là như thế. – Nhưng tôi vẫn phải nói: Tôi đã lờ mờ nhận ra điều ấy.

Tôi đã luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Đôi khi, rõ rang tôi đang nhìn Hitoshi rất chăm chú, vậy mà dường như cậu không hề ở đó. Và chẳng hiểu sao tôi lại cứ liên tục áp tai mình lên trái tim Hitoshi mỗi khi cậu ngủ. Nụ cười vừa mới ánh lên rạng rỡ, đôi mắt lại bất thần nhìn xoáy sâu vào một nơi nào đó. Bầu không khí bao quanh Hitoshi và trên nét mặt cậu, lúc nào cũng như thể trong suốt. Tôi đã luôn cho rằng có lẽ vì vậy mà tôi mới cảm thấy mong manh và thấp thỏm như thế này, nhưng nếu nó chính là một niềm dự cảm, thì thật xót xa biết bao.

Trong suốt quãng đời dài, mà thực ra mới chỉ xấp xỉ hai mươi năm của tôi, việc mất đi người yêu là sự trải nghiệm đầu tiên, nó khiến tôi đau đớn tưởng chừng như hơi thở của chính mình cũng đang tắt lịm. Kể từ cái đêm Hitoshi mất, tâm thức tôi đã lạc vào một chiều không gian khác, và không thể quay trở về được nữa. Tôi không còn có thể nhìn thế giới với ánh mắt của ngày xưa. Đầu óc tôi bong bềnh vô định, mơ hồ, xáo trộn và luôn chìm trong một cảm giác nặng nề đến ngột ngạt. Tôi chỉ cảm thấy đau buồn vì đã buộc phải can dự vào một trong những việc không mấy người trên cõi đời này phải nếm trải (như là phá thai, bán thân, hay bệnh nặng).

Chúng tôi vẫn còn trẻ, và biết đâu đấy có thể đó chưa phải là tình yêu cuối cùng trong đời. Nhưng giữa hai đứa đã có biết bao mảnh ghép của cuộc đời mà lần đầu tiên chúng tôi biết tới. Chúng tôi đã gây dựng nên bốn năm trời ấy, bằng việc từng bước khám phá, và cân nhắc sức nặng của rất nhiều sự kiện xảy đến, khi mà một con người và một con người gắn bó với nhau hơn.

Nếu đúng là chuyện xảy ra rồi mới nói, thì tôi đã có thể gào lên thật to mà rằng:

Ông Trời độc ác kia! Tôi đã yêu Hitoshi đến thế kia mà.


Suốt hai tháng kể từ ngày Hitoshi không còn nữa, hôm nào tôi cũng tựa mình vào thành lan can của cây cầu bắc ngang con sông ấy và uống những bình trà nóng. Tôi không ngủ được, nên bắt đầu chạy bộ vào mỗi buổi sáng sớm, cây cầu chính là nơi nghỉ chân để sau đó tôi chạy ngược về.

Tôi sợ phải đi ngủ vào ban đêm hơn hết thảy mọi việc. Hay nói đúng hơn, là tôi sợ cảm giác choáng váng mỗi khi thức giấc. Tôi bỗng choàng tỉnh và run rẩy trong bóng đen sâu thẳm lúc hiểu ra rằng mình đang thực sự ở đâu. Tôi luôn mơ thấy những giấc mơ về Hitoshi. Trong những giấc ngủ chập chờn và khó nhọc, khi thì được gặp Hitoshi, lúc lại không, nhưng tôi luôn tri giác được rằng: Đây chỉ là một giấc mơ, và thực ra mình không bao giờ còn có thể gặp Hitoshi được nữa. Thành ra, ngay cả trong giấc ngủ, tôi cũng cố gắng để mình đừng thức dậy. Không biết bao lần tôi đã phải trở mình, đổ mồ hôi trộm và đón nhận những buổi sớm mai lạnh giá với đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ cùng một niềm u uất đang ứ lên trong họng. Suốt khoảng thời gian khi mọi vật bên kia cánh rèm bắt đầu hé sang, và khẽ khàng thở trong bầu không khí xanh mờ, tôi là kẻ bị bỏ rơi. Nỗi cô đơn và sự lạnh giá làm tôi cảm thấy thà rằng cứ chìm trong những giấc mộng còn dễ chịu hơn rất nhiều. Đó bao giờ cũng là những buổi sớm tôi không sao ngủ được và phải một mình vật lộn với dư vị còn đọng lại của giấc mơ. Lúc nào cũng vậy, tôi sẽ mở choàng mắt vào chính cái giây phút ấy. Sự kiệt sức do thiếu ngủ, và khoảng thời gian cô độc dài đằng đẵng đến phát điên khi chờ những tia nắng đầu tiên chiếu xuống bắt đầu làm tôi thấy sợ, vậy là tôi quyết định chạy bộ.

Download:

0 comments: