Saturday, June 1, 2013

[01/06/2013] Nhà Bếp (kỳ 6)

Posted by vTINYblog

Tiểu thuyết
Nhà Bếp (kỳ 6)
VOV3 23h ngày 01/06/2013


Bản text:
Mặt đỏ bừng lên vì giận dữ, cô ta nói.
- Nhưng chị không thấy lạ đời sao? Chị nói rằng chị không phải là người yêu của anh ấy, thế mà chị vẫn đến đó chơi, rồi ngủ ở đó, rồi làm những gì mình thích, không đúng vậy sao? Làm như thế, còn tồi tệ hơn cả việc sống chung với nhau ấy chứ. - Nước mắt đang chực trào ra từ khóe mắt cô ta. - So với chị, tôi chẳng qua chỉ là một đứa bạn gái học cùng lớp, chẳng hiểu gì về Tanabe cả. Nhưng tôi vẫn nhìn Tanabe theo cách riêng của mình và tôi yêu anh ấy. Gần đây, Tanabe mất mẹ, anh ấy đang vô cùng suy sụp. Tôi đã từng thổ lộ tình cảm của mình với Tanabe, từ rất lâu rồi. Lúc đó, Tanabe có nói với tôi: Còn Mikage… Tôi hỏi: Là người yêu à? Thì anh ấy bảo, không, rồi nghiêng đầu và nói tiếp, tạm thời, bạn hãy giữ lại tình cảm ấy được không? Và chuyện có một người con gái đang sống ở trong nhà Tanabe đã lan ra khắp trường, nên tôi đành từ bỏ.
- Tôi không còn ở đó nữa rồi.
Chặn đứng lời chen ngang của tôi, cô ta tiếp tục.
- Vậy mà chị đã hoàn toàn rũ bỏ cái trách nhiệm của một người bạn gái. Chị chỉ dễ dàng hưởng lấy cái phần vui vẻ nhất của cuộc tình, trách gì Tanabe chẳng biến thành một kẻ nửa vời như thế. Chị, với đôi tay và đôi chân thon thả thế kia, mái tóc dài thế kia, nữ tính thế kia, cứ đi đi lại lại trước mặt Tanabe, làm sao anh ấy không hóa ra một kẻ phụ tình. Lúc nào cũng nửa vời như thế, không gần cũng chẳng xa, tiện lợi quá còn gì. Nhưng chị có biết rằng tình yêu là một thứ vô cùng mệt nhọc không? Là việc người này phải chăm sóc cho người kia không? Chị trốn tránh cái gánh nặng ấy với một bộ mặt phởn phơ và cái thái độ biết tuốt… Chị hãy tha cho Tanabe. Tôi xin chị đấy. Có chị, Tanabe chẳng thể đi đâu được cả.
Sự khôn ngoan của cô ta hầu như chỉ đi theo cái khuynh hướng có lợi cho mình, và những lời nói ấy, với sự dữ dằn của chúng đã đâm gần như chính xác vào nỗi đau của tôi, vì vậy tôi cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Cô ta lại đang mở miệng ra định nói tiếp điều gì đó nữa thì tôi quát lên.
- Thôi đi!
Cô ta sững người rồi im bặt. Tôi nói tiếp.
- Tôi hiểu tình cảm ấy của cô, thế nhưng tất cả mọi người đều sống bằng cách tự mình chăm sóc lấy tình cảm của chính mình… Trong cái cách nói của mình cô đâu có nghĩ tới tình cảm của tôi. Làm sao mà cô lại biết rằng tôi chẳng nghĩ ngợi điều gì cả?
- Tại sao chị lại có thể nói một cách lạnh lùng như thế được? - Cô ta òa khóc và hỏi lại tôi. - Vậy thế, chị vẫn thường nói yêu Tanabe cũng bằng chính cái thái độ đó ư? Làm sao tôi tin nổi. Việc mẹ anh ấy mất chỉ như một cái cớ tốt để chị đến đó ngủ mà thôi, thật là một ngón bài bẩn thỉu.
Trong lòng tôi lúc này đã đầy ắp nỗi đau mà không bao giờ tôi muốn nghĩ tới.
Thực ra, cô ta đâu muốn biết, rằng mẹ của Yuichi là đàn ông, rằng tôi đã ở trong một trạng thái tinh thần ra sao lúc được kéo về nhà cậu ấy, rằng mối quan hệ giữa tôi và Yuichi lúc này mỏng manh và phức tạp thế nào. Cô ta đến đây chỉ để nhiếc móc. Một việc làm không giành lại được tình yêu, vậy mà cô ta, sau một cú điện thoại vào buổi sáng, đã ngay lập tức điều tra về tôi, hỏi dò nơi làm việc, ghi chép lại địa chỉ, và chẳng biết đã bắt tàu điện từ một nơi nào đó rất xa để tới đây. Tất cả những việc làm ấy, sao mà buồn thảm, tối tăm và không lối thoát. Tự đẩy mình vào một cơn giận dữ vô cớ rồi lao thẳng tới căn phòng này. Lúc tưởng tượng ra những tình cảm ở trong đầu cô ta khi ấy, và những tình cảm mà hàng ngày cô ta vẫn mang theo, tôi bỗng thấy phiền muộn ghê gớm.
- Tôi nghĩ rằng tôi cũng có một trái tim rất dễ bị tổn thương chứ. - Tôi nói. - Và tôi cũng là kẻ vừa mất đi người bạn vong niên chưa được mấy ngày. Vả nữa, đây là nơi làm việc. Nên nếu cô có muốn nói gì thêm nữa…
Thực ra, tôi định nói tiếp rằng: Thì cô hãy điện thoại cho tôi.
- Thì tôi sẽ khóc và đâm cho cô một nhát dao này đấy, cô nghĩ sao? - Nhưng tôi lại buột miệng ra như vậy.
Những lời lẽ đáng hổ thẹn ấy lại phát ra từ miệng tôi ư.
- Những gì muốn nói tôi đã nói hết. Bây giờ thì xin phép. – Cô ta ngoắt lại nhìn chằm chằm vào tôi và lạnh lùng bỏ lại đằng sau câu nói cuối cùng ấy rồi đi ra phía cửa trong tiếng gót giày nện xuống sàn cồm cộp. Cô ta đóng sầm cửa lại và biến mất.
Một cuộc gặp gỡ hoàn toàn vô bổ đã kết thúc, chỉ để lại trong tôi một dư vị đắng ngắt.
- Mikage à, em đâu có lỗi trong chuyện này.
Kuri đến bên an ủi tôi với vẻ mặt lo âu.
- Ừ, cô ta chẳng bình thường chút nào. Mình nghĩ cô ta ghen quá nên mất khôn đấy thôi. Mikage này, vui lên nhé.
Nori hình như đã ngó sang tôi, và nói những lời dịu dàng ấy.
Tôi đứng đó bất động và sượng sùng, giữa phòng chế biến, trong cái nắng của buổi chiều đang hắt xuống qua ô cửa sổ.
Chiều muộn, tôi trở về nhà Tanabe vì lúc ra đi tôi đã quên mang theo bàn chải đánh răng và khăn tắm. Yuichi không có ở nhà. Tôi nấu món cơm cà-ri và ăn một mình.
Phải thừa nhận rằng, việc tôi nấu và ăn cơm ở đây quả thực là rất tự nhiên, thậm chí quá tự nhiên là đằng khác. Trong lúc tôi đang lơ đãng tự vấn đáp như thế thì Yuichi về.
- Cậu về rồi đấy à? - Tôi cất tiếng.
Yuichi không biết gì, cũng không hề có lỗi, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại không dám nhìn vào mắt cậu ta.
- Yuichi này, ngày kia mình có việc gấp phải đi Izu rồi. Hôm trước lúc ra khỏi nhà, mình chưa kịp dọn dẹp gì, còn để mọi thứ bừa bộn quá, nên hôm nay muốn quay về thu xếp lại trước khi lên đường. À, cà-ri vẫn còn đấy, cậu ăn đi.
- Ồ, vậy à. Thế thì để mình lái xe đưa Mikage về. - Yuichi cười.
… Xe chuyển bánh. Khu phố bắt đầu trượt lại phía sau. Không đầy năm phút là sẽ tới khu căn hộ tôi đang sống.
- Yuichi. - Tôi cất tiếng.
- Hả? - Tay Yuichi vẫn giữ nguyên vô-lăng.
- Bọn mình… đi uống trà… trà nhé.
- Không phải Mikage đang sốt ruột muốn về chuẩn bị hành lý cho chuyến đi hay sao? Mình thì thế nào cũng được.
- Không đâu, mình muốn uống trà thật mà.
- Vậy đi nhé. Đi đâu bây giờ?
- Ừm, xem nào, đi chỗ ấy đi, cái quán trà đen bên trên hiệu làm đẹp ấy.
- Sao lại xa xôi hẻo lánh thế.
- Nhưng mà mình thấy chỗ ấy tuyệt lắm.
- Được, vậy thì chúng mình sẽ đến đó.
Phút chốc, tôi thấy Yuichi sao mà dịu dàng. Trong cái giây phút yếu lòng này, tôi chợt nghĩ, giá kể mà mình có rủ Yuichi đi tới tận Ả-rập để ngắm trăng, rất có thể cậu ta cũng sẽ gật đầu.
Cái quán nhỏ ấy nằm trên gác hai, yên tĩnh và sáng sủa.Giữa những bức tường màu trắng, chiếc máy điều hòa đang phả ra một luồng không khí ấm áp. Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn ở nơi khuất nhất. Không có vị khách nào khác nữa, chỉ có thứ âm thanh nho nhỏ của một bộ phim đang phát trên tivi.
- Yuichi này, ngẫm lại, cậu có đồng ý với mình rằng đây là lần đầu tiên hai đứa cùng vào một quán trà không? Mình thấy thật là lạ. - Tôi nói.
- Thật sao?
Yuichi mở tròn mắt. Cậu ta đang uống loại trà đen Earl Grey có cái mùi khó chịu mà tôi rất ghét. Tôi vẫn nhớ, ở nhà Tanabe vào những lúc đêm khuya, bao giờ cũng có cái mùi hương như mùi xà phòng ấy. Giữa đêm khuya không một tiếng động, tôi thường ngồi xem tivi và để âm lượng rất nhỏ, còn Yuichi, sẽ từ trong phòng bước ra và pha trà.
Giữa cái dòng chảy thật khó xác định của thời gian và tâm trạng, đã có biết bao ký ức in dấu lên tất cả các giác quan của tôi. Và những kỉ niệm vụn vặt, nhưng không có gì thay thế nổi ấy, bỗng lại ùa về trong tôi nơi góc quán nhỏ mùa đông vào lúc này.
- Tại vì trong ký ức của mình, lúc nào cũng là những hình ảnh đang uống trà với Mikage, nên mình chưa bao giờ nhận ra điều đó cả. Nhưng quả đúng thật.
- Đấy, cậu có thấy lạ không nào? - Tôi cười.
- Chẳng hiểu sao, mình không thể nắm bắt ngay được mọi thứ. - Yuichi nhíu mày chăm chú nhìn ánh sáng phát ra từ cây đèn trang trí và nói. - Có lẽ mình đã quá mệt mỏi.
- Điều đó là đương nhiên rồi. - Tôi hơi ngạc nhiên nói.
- Ờ, mà hồi bà mất, Mikage cũng gần như kiệt sức còn gì. Bây giờ mình mới nhớ lại thật rõ. Có những lúc xem tivi, Mikage bỗng chợt hỏi: Cái vừa rồi nghĩa là sao nhỉ, mình nhìn lên Mikage trên chiếc ghế sofa thì thấy khuôn mặt Mikage vô hồn, nét mặt ấy như nói rằng Mikage đang chẳng suy nghĩ về điều gì cả. Giờ đây mình mới hiểu tại sao.
- Yuichi, mình. - Tôi nói. - Mình cảm thấy rất vui vì Yuichi vẫn thật vững vàng,Yuichi có thể nói chuyện với mình một cách rành mạch và bình tĩnh đến thế. Thậm chí, mình còn cảm thấy tự hào nữa.
- Xem kìa, Mikage học đâu cái cách nói cứ như một câu văn dịch từ tiếng Anh sang vậy?
Yuichi khẽ cười dưới ánh sáng của ngọn đèn đang hắt xuống. Đôi vai trong chiếc áo len màu xanh nước biển rung lên.
- Ừ nhỉ… À, nếu mình… - Tôi định nói rằng: Nếu mình có thể giúp được Yuichi điều gì thì hãy nói với mình nhé, nhưng lại thôi. Chúng tôi đang ngồi đây, ở một nơi sáng sủa và ấm áp như thế này, đối diện nhau và uống những tách trà đen nóng hổi, tuyệt diệu. Và tôi chỉ còn biết thầm ước, chút ấn tượng đang le lói sáng trong cái vùng ký ức ấy, dù thật nhỏ nhoi, nhưng sẽ giúp cho linh hồn Yuichi được cứu thoát.
Ngôn từ bao giờ cũng quá rõ ràng, nó sẽ làm tan biến mọi giá trị của thứ ánh sáng mỏng manh, yếu ớt đó mất.
Bước ra ngoài, đêm đã chuyển sang màu lam trong suốt tự bao giờ. Không khí bắt đầu lạnh buốt như muốn làm cho mọi thứ đông cứng lại.
Lúc lên xe, bao giờ cậu ấy cũng vòng sang mở cửa cho tôi rồi mới ngồi vào xe.
Xe bắt đầu chuyển bánh. Tôi nói.
- Dạo này thật khó thấy ở đâu đàn ông chịu mở cửa xe cho phụ nữ. Không biết chừng, cử chỉ ấy lại khá hấp dẫn phái nữ đấy.
- Mình được Eriko đào tạo như vậy mà. - Yuichi cười nói. - Người ấy sẽ giận dỗi và nhất định chẳng chịu vào xe đâu, nếu mình không sang mở cửa.
- Đàn ông mà lại thế. - Tôi cũng cười.
- Ừ, thật, đàn ông mà lại thế.
…!
Sự im lặng bỗng ập xuống như một bức màn.
Khu phố về đêm. Những con người đang qua lại trước mắt chúng tôi trong lúc chờ đèn đỏ, tất cả bọn họ, dù là người làm công ăn lương, nữ nhân viên văn phòng, thanh niên hay người già, đều phát sáng và rất đẹp. Bây giờ là thời khắc họ đang hướng tới một nơi nào đó ấm áp trong những chiếc áo len, áo choàng giữa màn đêm tĩnh mịch và buốt giá.
… Thế rồi, khi bất chợt nghĩ tới việc Yuichi cũng thường mở cửa xe cho cái cô nàng đanh đá hồi chiều, chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy chiếc dây an toàn như siết chặt lấy người mình. Ồ, cái cảm giác này gọi là ghen đây mà, tôi chợt nhận ra và thực sự ngạc nhiên. Thế là tôi đã bắt đầu biết đến nó, như một đứa trẻ học lấy cảm giác đau đớn vậy. Kể từ khi cô Eriko mất đi, Yuichi và tôi, trôi nổi nặng nề trong bóng tối, tiếp tục lao đi qua một dòng sông ánh sáng, và sắp sửa cập vào bến bờ đầu tiên.
Tôi hiểu. Tôi hiểu điều đó bởi màu sắc của bầu không khí, bởi hình dạng của mặt trăng và bởi màu đen của khung trời đêm đang chạy theo chúng tôi trong khoảnh khắc này. Cả những tòa nhà và những ngọn đèn đường, đều tỏa sáng một cách xót xa.
Chiếc xe dừng lại trước khu căn hộ tôi đang sống.
- Thế thôi, mình chờ quà của Mikage đấy. - Yuichi nói.
Ngay sau đây, Yuichi sẽ quay trở về căn phòng đó một mình. Và rồi thế nào cậu ấy cũng lại tưới nước cho đám cây cỏ kia.
- Quà gì nhỉ, hay lại món bánh lươn? - Tôi cười nói.
Ánh sáng của những ngọn đèn đường làm khuôn mặt nhìn nghiêng của Yuichi hiện lên mờ tỏ.
- Bánh lươn ấy à, ở các ki-ốt trong ga Tokyo cũng có bán mà.
- Thế thì… trà vậy nhé?
- Không, hay là món dưa muối wasabi nhỉ.
- Cái gì? Mình sợ món ấy lắm. Cậu thấy nó ngon thật à?
- Không, mình cũng sợ. Mình chỉ thích mỗi trứng cá trích khô thôi.
- Được rồi, mình sẽ mua món ấy về cho cậu.
Tôi cười và mở cửa xe.
Bất chợt một cơn gió lạnh buốt thổi ào vào trong khoang xe đang rất ấm.
- Lạnh quá! - Tôi khẽ kêu lên. - Yuichi ơi, lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá.
Rồi tôi bám chặt lấy cánh tay Yuichi mà dụi mặt mình vào đó. Áo len tỏa ra thứ mùi của lá khô, thật ấm áp.
- Ở Izu chắc là sẽ ấm hơn một chút đấy.
Yuichi nói vậy, rồi như một phản xạ tự nhiên, ôm lấy đầu tôi bằng cánh tay còn lại của mình.
- Cậu đi đến bao giờ?
Cứ giữ nguyên tư thế ấy, Yuichi hỏi tôi. Giọng nói âm âm từ lồng ngực truyền thẳng tới tai tôi.
- Bốn ngày ba đêm.
Tôi khẽ rời khỏi người Yuichi và đáp.
- Mình nghĩ, lúc đó chắc mọi thứ sẽ tốt hơn. Rồi chúng mình sẽ lại đi đâu đó uống trà đúng không?
Yuichi nhìn tôi và nở một nụ cười. Ừ, tôi đồng ý. Tôi bước xuống xe rồi vẫy tay.
Coi như hôm nay, sự việc bê bối khó chịu kia đã không xảy ra.
Tôi nhìn theo chiếc xe và chợt nghĩ.
Nào ai có thể khẳng định được, rằng tôi là kẻ chiến thắng hay cô ta? Ai mà biết được khi còn chưa thể tổng kết xem kẻ nào đang chiếm ưu thế hơn hẳn. Vả chăng, trên đời này làm gì có thứ chuẩn mực ấy để mà tổng kết. Tôi không sao biết được và cũng chẳng thể đoán ra, nhất là trong một đêm buốt giá nhường này.
Một kỉ niệm về cô Eriko. Kỉ niệm buồn nhất.
Cô Eriko trồng rất nhiều loại cây bên bậu cửa sổ, nhưng thứ đầu tiên mà cô mua về lại chính là một chậu dứa cảnh.
Tôi đã được nghe câu chuyện ấy hồi nào nhỉ.
… Đó là vào độ giữa đông cháu ạ. - Cô Eriko nói với tôi. - Mikage à, cái hồi mà cô vẫn còn là đàn ông đấy. Cô cũng khá đẹp trai, chỉ có điều mắt một mí và sống mũi thì hơi thấp. Đấy là trước khi cô đi chỉnh hình. Còn bây giờ, cô chịu không sao nhớ lại được khuôn mặt mình hồi đó.
Câu chuyện xảy ra vào một buổi sớm hè se lạnh. Yuichi ngủ ở ngoài nên không có nhà, còn cô Eriko vừa từ quán bar về, mang theo một ít bánh bao nhân thịt mà khách mới cho làm quà. Như thường lệ, tôi đang xem và ghi chép lại chương trình dạy nấu ăn mà ban ngày tôi đã thu vào băng video. Từ phía đông, bầu trời trong xanh của buổi sớm mai đang ửng dần lên. Tôi nói: Chỗ bánh bao này, người ta cất công đem cho, cô cháu mình ăn luôn bây giờ đi, rồi trong lúc cho bánh vào trong lò vi sóng và pha hai tách trà nhài, thì đột nhiên cô bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện ấy.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vì nghĩ rằng, chắc hẳn cô đã có chuyện gì đó không vui ở cửa hàng, nên tôi vẫn gắng gượng lắng nghe bằng cái đầu đang lơ mơ ngái ngủ. Giọng nói của cô như văng vẳng đâu đó trong mơ.
… Hồi xưa ấy, cái hồi mà mẹ của Yuichi sắp chết ấy. Không phải cô, mà là vợ của cô hồi cô còn là đàn ông cơ, cái người đã sinh ra Yuichi ấy mà, cô ấy bị ung thư. Đấy là những ngày bệnh tình đã trầm trọng lắm rồi. Nhưng dù sao thì bọn cô cũng đã trót có mối thâm tình, nên cô đành gắng gượng gửi Yuichi sang nhà hàng xóm để hằng ngày tới thăm nom cô ấy. Lúc đó cô còn đang làm ở công ty, nên trước khi tới công ty và sau khi đi làm về, bao giờ cô cũng tới bệnh viện để được ở bên cạnh cô ấy. Vào những ngày Chủ nhật cô thường cho cả Yuichi đi cùng, nhưng nó còn quá nhỏ để hiểu được mọi chuyện… Bây giờ thì cô có đủ tự tin để gọi tất cả những niềm hy vọng dù là nhỏ nhất vào lúc ấy là sự tuyệt vọng được rồi. Đó là những ngày đen tối nhất trong đời cô. Nhưng khi đó cô lại không hề cảm thấy thế, ờ, có lẽ chính vì vậy mà nó càng đáng buồn hơn phải không?
Cô Eriko cụp mi mắt xuống, như thể đang kể về một kỉ niệm ngọt ngào nào đó. Trong làn không khí xanh ngắt sáng sớm ấy, trông cô đẹp đến lạnh người.
Em muốn có một sinh vật sống ở trong phòng bệnh. Bỗng một hôm vợ cô nói như vậy.
Cô ấy bảo: Một thứ gì đó đang sống, có liên quan đến mặt trời, như là cây cối ấy, phải rồi, em thích cây cối. Anh mua cho em một chậu cây cảnh thật lớn nhé, loài cây không cần chăm sóc tỉ mỉ lắm ấy. Một người vợ ngày thường chẳng mấy khi đòi hỏi gì nhiều, bỗng nhiên nũng nịu như thế làm cô thấy vô cùng sung sướng. Cô đã lao thẳng tới cửa hàng hoa. Một người đàn ông như cô, đâu có biết thế nào là an tức hương, thế nào là violet châu Phi, thậm chí chẳng rõ xương rồng là cái gì nữa. Thế là cô chọn mua một cây dứa. Nó vừa đậu một quả xinh xắn, rất dễ hiểu phải không nào? Cô bê nó đặt vào trong phòng bệnh thì cô ấy vui sướng lắm và không ngớt lời cảm ơn cô.
Thế rồi bệnh tình bắt đầu chuyển sang giai đoạn cuối, trước khi rơi vào trạng thái hôn mê khoảng ba hôm, lúc cô chuẩn bị ra về, cô ấy đột nhiên nói thế này: Anh mang giùm em cây dứa này về nhà được không? Nhìn vẻ ngoài của cô ấy, xem ra bệnh tình vẫn chưa tới mức xấu đến vậy, và tất nhiên, cô cũng không cho cô ấy biết về căn bệnh ung thư, vậy mà, cô ấy cứ thì thào nghe chẳng khác nào một lời trăng trối. Cô sững người, rồi bảo với cô ấy: Héo hay làm sao cũng được, kệ, cứ để nó ở đây đi. Thế nhưng vợ cô bật khóc và nài nỉ: Bây giờ, em không tưới nước được cho nó nữa rồi, anh mang nó về đi, trước khi cái chết thấm sâu vào loài cây tươi tắn đến từ phương Nam này. Chẳng còn cách nào khác, cô đành ôm nó về.
Là đàn ông, thế mà cô đã bật khóc nức nở, nên mặc dù trời rét như cắt da cắt thịt, cô vẫn không dám bắt taxi về. Rất có thể, chính vào cái giây phút ấy, lần đầu tiên cô đã sợ phải làm một người đàn ông. Nhưng sau đó, khi bình tĩnh lại, cô đã đi bộ ra tới tận ga, cô quyết định sẽ uống một chút rồi đi tàu điện về nhà. Trong đêm tối, sân ga không một bóng người, chỉ có những trận gió buốt cóng cứ liên hồi thổi tới. Cô áp má mình lên những cành lá đầy gai của cái cây, ôm chặt lấy chậu mà run rẩy… Trên thế gian này, vào đêm nay, chỉ còn mình và cây dứa là hai kẻ thấu hiểu được nhau mà thôi. Đấy là ý nghĩ từ đáy lòng cô bật ra thành lời. Rồi cô nhắm nghiền mắt lại và nghĩ, chỉ có hai sinh mệnh nhỏ bé đang run rấy nép vào nhau trong gió và giá lạnh này cùng nhau chia sẻ nỗi cô đơn… Người vợ đã từng hiểu mình hơn ai hết ấy, giờ đây, đang gần gũi với cái chết hơn cả mình và hơn cả cây dứa.
Sau đó thì vợ cô mất, cây dứa cũng héo tàn. Vì cô không biết cách chăm sóc, nên đã tưới quá nhiều nước cho nó. Rồi cô để cây dứa vào góc vườn, và tuy không thể diễn đạt được một cách rõ ràng, cô đã thực sự hiểu ra một điều. Nói ra thành lời thì cũng đơn giản thôi. Thế giới này đâu phải dành riêng cho ta. Vì vậy, xác suất lặp lại của những chuyện mà ta luôn sợ rằng nó sẽ đến là không hề thay đổi. Ta không thể tự mình quyết định được điều đó. Thế nên, chi bằng quyết tâm làm cho những chuyện khác trở nên thật vui vẻ có phải tốt hơn không?… Do đó mà cô trở thành phụ nữ, rồi mọi chuyện như cháu thấy đấy.
Tôi vẫn nhớ, vào lúc đó, tuy tôi có nắm bắt được đại thể những lời nói ấy, nhưng hiểu kỹ thì không, và tôi nghĩ, ôi niềm vui sống chỉ là như thế đấy… Nhưng lúc này đây thì tôi hiểu, hiểu rõ tới mức thấy nôn nao trong lồng ngực. Tại sao con người lại không thể tự mình lựa chọn được điều gì cả? Giống hệt loài sâu bọ, bị đánh cho tơi bời, nhưng vẫn phải nấu cơm, vẫn phải ăn, và vẫn phải ngủ. Những người mình yêu rồi sẽ ra đi hết. Vậy mà vẫn phải sống.
… Đêm nay cũng vậy, bóng tối đen ngòm khiến tôi thấy khó thở. Cái bóng đêm trong đó mỗi người chúng ta phải vật lộn theo cách riêng của mình với giấc ngủ nặng nề như đang nhấn chìm chúng ta xuống đáy vực.
Sáng hôm sau trời nắng to.
Buổi sáng, trong lúc tôi giặt quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi thì có tiếng chuông điện thoại.
Mười một rưỡi? Sao lại có điện thoại vào giờ này?
Tôi lắc đầu khó hiểu rồi nghe máy.
- A, Mikage, lâu rồi không gặp cháu!
Một giọng nói khe khé vang lên trong điện thoại.
- Chikachan?
Tôi giật mình hỏi lại. Cú điện thoại được gọi từ ngoài đường, tiếng xe cộ vọng vào inh ỏi, thế nhưng giọng nói vẫn rành rọt truyền tới tai tôi, làm tôi nhớ ngay ra cái dáng người ấy.
Chikachan là bếp trưởng trong quán bar của cô Eriko, và tất nhiên, cũng là một người đồng tính. Ngày xưa, cô thường hay tới ngủ ở nhà Tanabe. Sau khi Eriko mất, cô tiếp tục gánh vác quán bar.
Tuy goi là cô nhưng, xét về mọi phương diện, không thể phủ nhận Chikachan trông giống đàn ông hơn cô Eriko nhiều. Tuy nhiên, Chikachan có khuôn mặt rất ăn phấn, dáng người thon thả và cao. Cô ấy khá hợp với những bộ áo váy sặc sỡ, và điệu bộ thì rất ư mềm mại. Chikachan là một người yếu đuối, có lần bị một đám học sinh tiểu học trêu chọc trong tàu điện ngầm, chúng vén váy cô lên làm cô khóc mãi không thôi. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy mỗi lần ở bên cạnh cô, hình như tôi có vẻ nam nhi hơn nhiều.
- Này, bây giờ cô đang ở gần ga, cháu tới đây một chút được không? Cô có chuyện muốn nói. Cháu ăn cơm chưa?
- Chưa ạ.
- Vậy thì đến quán mì Sarashina đi.
Chikachan gấp gáp nói vậy rồi lập tức dập máy. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bỏ dở công việc phơi phóng rồi vội vã ra khỏi phòng.
Tôi hối hả rảo bước trên phố, giữa buổi trưa nắng chói chang không một bóng mát của mùa đông. Bước vào quán mì nằm trong khu phố buôn bán trước cửa ga, tôi nhìn thấy Chikachan đang ngồi đó đợi tôi và ăn món mì tanuki-soba với bộ dạng nom quê đến phát sợ: Cả một cây thể thao bằng nỉ.
- Chikachan!
Tôi tiến lại gần.
- Trời ơi, lâu quá rồi còn gì! Ra dáng con gái chưa kìa, cô chẳng dám đứng gần cháu nữa mất.
Chikachan nói rất to. Tôi không thấy xấu hổ, mà một cảm giác thân thuộc trào lên trong lồng ngực. Tôi chưa bao giờ thấy ở ai một nụ cười như thế, cái nụ cuời như chẳng bao giờ cần phải giữ ý và chẳng bao giờ biết xấu hổ trong bất cứ tình huống nào. Chikachan đang ngắm nghía tôi với một nụ cười nở đầy trên khuôn mặt. Hơi thẹn thùng, tôi gọi lớn: Làm ơn cho tôi xin một suất mì gà! Bà chủ quán tất tả đi tới rồi đặt cộp cốc nước xuống trước mặt tôi.
- Cô có chuyện gì muốn nói với cháu vậy?
Tôi vừa ăn mì vừa bắt đầu hỏi chuyện.
Download:

0 comments: