[31/05/2013] Nhà Bếp (kỳ 5)
Posted by vTINYblog
Tiểu thuyết
Nhà Bếp (kỳ 5)
VOV3 23h ngày 31/05/2013
Bản text:
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kỳ thi, nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này tôi được nghe người ta kể lại... Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tọng vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè, mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống cho mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại tới khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng, những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, lẫn sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy.
Cả những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà-rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi, và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy ở trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại được nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống như một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Như thế là quá đủ rồi, tôi thầm nghĩ. Ngẩng đầu lên, tôi bỗng nhận ra vẻ đẹp của ánh trăng, như đang thấm mãi vào trong người.
Làm xong công việc lau chùi và chuẩn bị, cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Gần như đồng thời với tiếng chuông, Yuichi thò cổ vào, vừa khệ nệ ôm một cái túi ni-lông to tướng vừa vất vả đẩy cửa. Tôi đi ra tới chỗ bậc thềm.
- Không thể nào tin được. - Yuichi lầu bầu rồi đặt phịch cái túi xuống đó.
- Không tin được cái gì cơ? - Tôi hỏi.
- Một mình mình không sao mang hết được tất cả những thứ mà cậu bảo mình mua về. Nhiều quá thể.
- Thế à, - tôi gật đầu. Thoạt tiên, tôi định làm ra vẻ không biết gì, nhưng xem ra Yuichi bắt đầu nổi cáu thực sự, nên tôi đành quyết định đi cùng cậu ta xuống dưới bãi đậu xe.
Vẫn còn những hai túi đồ khổng lồ nữa ở trong xe, chỉ riêng việc vác chúng từ bãi đậu xe tới lối cửa vào cũng đã è cổ ra rồi.
- Thực ra thì có khá nhiều thứ là mình mua cho riêng mình.
Yuichi nói với tôi trong lúc ôm lấy cái túi nặng hơn.
- Khá nhiều thứ?
Vừa nói tôi vừa nhòm vào trong chiếc túi mà mình đang ôm thì thấy nào là dầu gội đầu, vở viết, còn có cả đồ ăn sẵn nữa. Ra vậy, thế thì tôi biết tỏng cái cách ăn uống gần đây của cậu ta rồi.
- ... Thế sao cậu không đi mấy chuyến, đằng nào chả hết.
- Nhưng có cậu nữa thì chỉ một lần là xong. Nhìn kìa, trăng đẹp quá.
Yuichi nhướn cằm lên không trung, chỉ cho tôi xem vầng trăng bạc mùa đông.
- Quả thế thật.
Tuy nói với một giọng đầy châm chọc, nhưng trước khi bước vào ngưỡng cửa tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại rất nhanh vầng trăng mười ba cuối cùng trong năm. Ánh trăng vằng vặc, trăng sắp tròn.
Trong chiếc thang máy đang đi lên, Yuichi nói với tôi.
- Chắc hẳn là có liên quan tới nhau đúng không?
- Cái gì cơ?
- Nghĩa là, một vầng trăng tuyệt đẹp mà mình vừa nhìn thấy sẽ tác động tới món ăn mà mình nấu lúc đó, đúng không? Mình không định nói tới những tác động gián tiếp kiểu như việc làm món tsukimi-udon.
Ting! Thang máy dừng lại, bỗng chốc, tâm trí tôi trở nên hoàn toàn trống rỗng. Vừa đi tôi vừa nói.
- Cậu muốn nói đến cái điều mang tính bản chất hơn?
- Phải rồi. Chính là tình người ấy.
- Có chứ. Chắc chắn là có.
Tôi trả lời không chút đắn đo. Ví thử nơi đây là trường quay của chương trình Câu đố cho 100 người, thì chắc hẳn những tiếng “có chứ”, “có chứ” ấy sẽ vang động khắp nơi hệt như một tiếng gầm.
- Ra vậy thật. Ờ, vì lúc nào mình cũng tin rằng Mikage sẽ trở thành một nghệ sĩ, mà nghệ thuật với Mikage chắc hẳn là việc nấu ăn, mình luôn tự nhủ như vậy. Phải rồi. Mikage thực sự thích công việc bếp núc mà. Quả vậy. Thật là tốt.
Yuichi liên tục gật gù một mình, như đã tìm ra lời giải. Đoạn cuối cùng nghe như cậu ta đang nói chuyện một mình.
- Cứ như trẻ con ấy. - Tôi cười.
Tất cả sự trống rỗng khi trước bỗng hóa thành lời, lướt vụt qua đầu tôi.
Có Yuichi, mình chẳng cần gì hết.
Ý nghĩ ấy tuy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, nhưng lại khiến tôi vô cùng bối rối. Bằng chứng là vào cái thời khắc mà nó lóe lên ở trong đầu, tôi đã gần như choáng váng. Nó sẽ chiếm trọn linh hồn tôi mất thôi.
Tôi nấu bữa cơm tối mất chừng hai tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian ấy, Yuichi xem tivi và gọt vỏ khoai tây. Cậu ta rất khéo tay.
Với tôi, cái chết của cô Eriko vẫn còn ở đằng xa. Tôi không sao dám đối mặt với nó. Nó như một sự thật đen tối đang từng bước nhích lại gần, từ phía bên kia của cơn cuồng phong choáng váng. Còn Yuichi, như cây liễu nhỏ giữa trận giông chiều, bị quất cho tả tơi, rũ rượi.
Vì thế, vào lúc này, chúng tôi chỉ lặng lẽ ở bên nhau mà không hề nói gì tới cái chết của cô Eriko dù có mặt cả hai người, và mặc cho sự mơ hồ về thời gian và không gian đang tăng lên. Không gì khác, không cả những chuyện trước mắt, tôi cảm thấy một không gian yên lành và ấm cúng. Tuy khó có thể nói ra được một cách rõ ràng, nhưng linh tính mách bảo tôi rằng, nhất định rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ được đền đáp vì tất cả. Một dự cảm lớn lao và đáng sợ. Và chính sự lớn lao đó đang khích lệ tinh thần của hai đứa trẻ mồ côi, trong cái bóng đêm cô độc này.
Đêm đã về khuya, bóng tối trở nên trong suốt, cũng là lúc một bữa ăn tối tú ụ vừa được dọn ra, chúng tôi bắt đầu ăn. Xa-lát, bánh nướng có nhân, nước xốt, croquette. Đậu phụ rán giòn, rau bina luộc chấm xì-dầu, nộm miến gà, cốt-lết kiểu Kiev, lợn xào chua ngọt, xíu mại... Những món ăn mang đủ loại quốc tịch. Chẳng thèm để ý đến thời gian, chúng tôi thong thả uống rượu vang và ăn hết sạch.
Khác với mọi lần, Yuichi có vẻ như đã say. Lạ chưa, mới uống có một tẹo mà đã say rồi kìa, nói đoạn, tôi mới bất chợt nhìn xuống sàn nhà, một chai vang rỗng đang nằm lăn lóc ở đó. Tôi rùng mình. Hình như nó đã cạn trước khi tôi chuẩn bị nấu xong cơm. Thế thì say là phải, tôi ngán ngẩm hỏi.
- Yuichi, lúc nãy cậu đã uống hết cả chai này phải không?
Cậu ta vẫn nằm ngửa trên ghế sofa, vừa rau ráu nhai nhành cần tây vừa chỉ ừ lấy một tiếng.
- Sao chẳng thấy đỏ mặt gì cả?
Thấy tôi nói vậy, nét mặt Yuichi bỗng trở nên buồn bã một cách ghê gớm. Nói chuyện với người say thật khó, tôi thầm nghĩ.
- Cậu sao thế? - Tôi hỏi.
- Một tháng nay, ai cũng bảo mình vậy, câu nói ấy thấm vào trong ngực mình rồi. - Yuichi đáp lại với khuôn mặt rất nghiêm túc.
- Mọi người trong trường á?
- Ừ.
- Một tháng trời ngày nào cũng uống?
- Ừ.
- Thế thì làm sao còn có ý định gọi điện cho mình nữa chứ. - Tôi cười.
- Mình đã nhìn thấy cái điện thoại phát sáng. - Cậu ta cũng cười. - Những lúc say, trên đường trở về nhà vào buổi tối, bao giờ mình cũng thấy cái bốt điện thoại rất sáng. Dù đứng từ rất xa trên con đường tối mù tối mịt, mình vẫn nhìn thấy rõ. Thế là mình tự nhủ: À phải rồi, mình sẽ tới đó để gọi điện cho Mikage, số điện thoại là xxx-xxxx, rồi mình đi tìm thẻ điện thoại, và bước vào, mình đã vào hẳn bên trong. Vậy mà rồi, đúng lúc đó, mình chợt nghĩ, mình đang ở đâu đây, và mình cần phải nói những gì? Nghĩ tới đấy mình bỗng thấy sợ và không dám nhấc điện thoại lên nữa. Về đến nhà, mình nằm vật xuống và chìm vào giấc ngủ, rồi mình mơ thấy Mikage đang khóc và nổi giận ở trong điện thoại.
- Khóc lóc và nổi giận chỉ là mình ở trong tưởng tượng thôi mà, phải không? Nghĩ ngợi nhiều cũng có ích gì đâu.
- Ừ, tự nhiên mình thấy thật hạnh phúc.
Chắc hẳn, chính bản thân Yuichi cũng không hiểu mình đang nói gì. Cậu ta vẫn tiếp tục câu chuyện với một giọng nói nhát gừng, và xem chừng đã buồn ngủ lắm.
- Mặc dù mẹ không còn nữa, nhưng Mikage vẫn tới đây, trong căn phòng này, và ở ngay trước mặt mình. Mình đã chuẩn bị tinh thần, rằng mình sẽ phải chấp nhận thôi, nếu Mikage có giận dữ và quan hệ bị cắt đứt. Cái hồi ba người còn sống với nhau ấy, bỗng trở thành những kỉ niệm quá cay đắng, mình tưởng như sẽ không còn gặp lại Mikage được nữa… Từ ngày xưa, mình luôn muốn có ai đó tới ngủ trên chiếc ghế sofa chuyên dành cho khách này. Tấm vải phủ ghế hay kêu sột soạt và lúc nào cũng trắng tinh, khiến mình có cảm giác như đang đi du lịch ở đâu đó chứ không phải ở nhà mình… Thời gian gần đây, quả là mình ăn uống không được nghiêm chỉnh cho lắm, nên đã mấy lần mình định sẽ nấu cơm, nhưng mà, thức ăn cũng tỏa ra một thứ ánh sáng nào đó, phải không? Và nếu mình ăn chúng vào, thì ánh sáng ấy sẽ biến mất, đúng không? Những chuyện như thế làm mình thấy phiền phức quá, nên chỉ uống rượu suông thôi. Nhưng, nếu giải thích thật cặn kẽ cho Mikage, biết đâu đấy Mikage sẽ không về nữa mà ở lại đây với mình. Mikage sẽ nghe mình nói hết câu chuyện, điều ấy có thể lắm chứ. Đấy, mình sợ phải nghĩ đến những niềm hạnh phúc như thế và hy vọng. Sợ vô cùng. Hy vọng, để rồi nếu Mikage giận dữ và phát điên lên thật sự, thì sẽ chỉ còn một mình mình rơi tõm xuống đáy cùng của đêm tối. Mình đã không có đủ tự tin và dũng khí, để nói cho Mikage hiểu, những tình cảm ấy của mình.
- Cậu đúng là một anh chàng như thế đấy.
Giọng nói của tôi tức giận là thế, vậy mà ánh mắt không sao giấu nổi niềm thương cảm. Khi hai con người cùng nhau trải qua chiều dài của năm tháng, vào những khoảnh khắc ấy, giữa họ sẽ xuất hiện một mối cảm thông sâu sắc, giống hệt như một thứ thần giao cách cảm vậy. Và cái gã say sưa ngất ngưởng kia, xem ra cũng hiểu được thứ tình cảm phức tạp ấy của tôi. Cậu ta nói.
- Giá gì ngày hôm nay đừng kết thúc. Đêm cứ dài mãi thì tốt biết bao. Mikage ơi, cậu ở luôn đây đi.
- Ở thì cũng được thôi. - Dẫu gì thì đó cũng chỉ là lời nhảm nhí của một kẻ say mà thôi, tôi nghĩ, và tôi cố gắng nói với cậu ta một cách thật dịu dàng. - Nhưng không còn cô Eriko nữa rồi, nếu hai người sống chung, thì mình sẽ là người yêu cậu? Hay chỉ là bạn đơn thuần?
- Mình sẽ bán cái sofa này đi và mua về một chiếc giường đôi vậy nhé. - Sau tiếng cười, là một câu trả lời khá thành thật của Yuichi. - Bản thân mình cũng không hiểu được nữa.
Nhưng chính sự thành thực lạ lùng ấy lại làm rung động tim tôi. Yuichi nói tiếp.
- Lúc này mình không thể nghĩ được điều gì cả. Mikage là gì đối với cuộc đời mình ư? Bản thân mình rồi đây sẽ đổi thay ra sao? Sẽ khác đi những gì và như thế nào so với mình cho tới thời điểm này? Mình không thể biết được tất cả những chuyện đó. Thực ra mình có thể thử suy nghĩ một chút. Nhưng với trạng thái tinh thần như lúc này, chắc là khó mà có nổi một ý nghĩ cho ra hồn. Nên mình không thể quyết định được. Mình cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Mình muốn thoát ra thật nhanh. Lúc này đây, mình không thể kéo Mikage vào đó. Mikage sẽ không thể nào vui vẻ được, dù cho có cả hai đứa mình, khi mà chúng mình vẫn đang ở trong lòng cái chết… Hoặc giả rằng, nó sẽ mãi tiếp diễn, chừng nào hai đứa mình còn ở bên nhau.
- Yuichi, cậu đừng có suy nghĩ về tất cả cùng một lúc như thế có được không. Mặc kệ nó, muốn ra sao thì ra.
Tôi nói mà suýt nữa thì bật khóc.
- Ừ, rồi sáng mai tỉnh dậy, mình sẽ quên sạch ấy mà. Gần đây, lúc nào cũng vậy. Chẳng có sự nối tiếp nào cho ngày hôm sau cả.
Yuichi nói vậy trong lúc nằm úp mặt xuống chiếc ghế sofa, rồi sau đó lại lẩm bẩm một mình: Chẳng biết phải làm sao đây… Cả căn phòng lặng ngắt trong đêm, tựa như đang lắng nghe giọng nói của Yuichi. Và tôi tiếp tục cảm thấy ngay cả căn phòng này cũng đang bối rối, ngơ ngác vì cô Eriko không còn nữa. Đêm mỗi lúc một khuya, bóng tối đè nặng lên mọi vật. Nó gây cho tôi tâm trạng như chẳng còn ai để mà chia sẻ nữa.
… Đôi khi, tôi và Yuichi cùng gắng leo lên một cái thang rất cao nhưng mỏng mảnh, trong bóng tối đen đặc, để nhòm xem chiếc vạc dầu dưới địa ngục. Chúng tôi chăm chú nhìn biển lửa sủi bọt đỏ ngầu đang sôi trào trong cái hơi nóng hầm hập đến chóng mặt. Bên cạnh mình rõ ràng là người bạn thân thiết và quan trọng hơn bất kỳ ai trên thế gian này, vậy mà hai người chẳng hề nắm lấy tay nhau. Mỗi người đều có cái tính cách ấy, cái tính cách nhất quyết phải đứng trên đôi chân của chính mình, mặc cho nỗi lo sợ đang len lỏi ở trong lòng. Nhìn khuôn mặt bất an được soi sáng bởi ánh lửa rừng rực của Yuichi, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng, rất có thể chính điều này mới là sự thật: Trong cái ý nghĩa của cuộc sống thường nhật, hai chúng tôi chưa bao giờ là một người con trai và một người con gái, nhưng trong cái ý nghĩa xa xưa từ thời thái cổ, chúng tôi chính là đôi trai gái đích thực. Nhưng, dù là theo ý nghĩa nào đi chăng nữa, thì chốn ấy cũng quá ư khủng khiếp. Nó không phải một nơi mà con người và con người có thể se nên được những sợi chỉ bình yên.
… Đây đâu phải là việc bói toán bằng linh cảm chứ.
Tôi đã rất nghiêm túc khi tưởng tượng ra tất cả những điều ấy, vậy mà vừa rồi lúc chợt nảy ra cái ý nghĩ đó, tôi lại bật cười. Trông chẳng khác nào một đôi trai gái đang chòng chọc nhìn vạc dầu mà toan tính chuyện cùng nhau tự tử vậy. Nếu thế, tình yêu của họ sẽ xuống địa ngục. Ái chà, ngày xưa có khối những chuyện như vậy, nghĩ tới đấy tôi lại không nín nổi một tiếng cười.
Yuichi cứ nằm nguyên như vậy mà ngủ ngon lành. Được ngủ trước tôi, khuôn mặt Yuichi xem ra rất hạnh phúc. Tôi kéo chăn đắp lên người cho Yuichi, vậy mà cậu ta vẫn không hề cựa quậy. Tôi cố gắng không để cho tiếng nước chảy to, vừa rửa chỗ đống bát đĩa đầy tú ụ ấy vừa khóc rất nhiều.
Tất nhiên, tôi không khóc vì nỗi vất vả khi phải một mình rửa hết chỗ bát đĩa kia, mà vì cái cảm giác bị bỏ lại một mình giữa bóng đêm đơn độc đến tê dại này.
Ngày hôm sau tôi phải làm ca chiều nên đã đặt chuông báo thức rất cẩn thận. Reng reng… inh ỏi quá… tôi với tay định tắt thì nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm lấy ống nghe.
- Alô. - Tôi nói.
Gần như cùng lúc tôi sực nhớ ra rằng mình đang ở nhà người khác, nên vội vàng nói thêm: Tôi là Tanabe đây ạ.
Thế rồi xoạch, tiếng đầu dây bên kia dập máy. Ờ, chắc là con gái… trong cái đầu vẫn còn buồn ngủ, tôi cảm thấy hơi áy náy và nhìn sang Yuichi, cậu ta vẫn đang ngủ khò khò. Chậc, thôi kệ, nghĩ rồi tôi chuẩn bị mọi thứ, nhẹ nhàng ra khỏi phòng và bắt đầu đi làm. Tôi định sẽ dành cả buổi chiều để thư thả cân nhắc xem có nên trở lại đây vào tối nay hay không.
Tôi đã tới chỗ làm.
Chiếm trọn một tầng trong cái tòa nhà to lớn này là văn phòng của cô giáo dạy nấu ăn, có một phòng chế biến dành cho lớp học và một studio chụp ảnh. Cô giáo đang kiểm tra lại các bài báo trong phòng mình. Cô vẫn còn khá trẻ, nấu ăn rất khéo và có một sự tinh tế tuyệt vời, một phụ nữ duyên dáng và lịch thiệp. Hôm nay cũng vậy, khi nhìn thấy tôi, cô lại mỉm cười và bỏ kính xuống, rồi hướng dẫn công việc cho tôi.
Việc chuẩn bị cho lớp học nấu ăn vào lúc ba giờ chiều xem ra khá bận rộn, vì vậy, trong ngày hôm nay, tôi sẽ phải giúp một tay cho tới khi nào công việc chuẩn bị đó được hoàn tất. Phụ tá chính sẽ do người khác đảm nhiệm. Thế nghĩa là công việc sẽ kết thúc vào trước buổi chiều tà… Đúng vào lúc tôi đang hơi băn khoăn, thì cô tiếp tục nói chuyện về công việc.
- Sakurai này, ngày kia cô có chuyến đi viết bài ở vùng Izu(13) đấy. Sẽ đi trong khoảng ba ngày. Hỏi em như thế này thì gấp gáp quá, nhưng không biết em có thể đi cùng được không?
- Izu ấy ạ? Viết bài cho tạp chí hả cô?
Tôi phải hỏi lại vì quá bất ngờ.
- Ừ… Vì mấy cô bé khác bận việc riêng nên không đi được. Cô định viết bài giới thiệu về những món ăn nổi tiếng của các quán trọ trong vùng, kèm theo một số bình luận nữa, em thấy thế nào? Cô đã bố trí nghỉ tại các quán trọ và khách sạn tuyệt vời nhất đấy. Mỗi người sẽ ở một phòng… Nếu được em trả lời cô sớm nhé, ờ xem nào, tối nay em…
- Em sẽ đi. - Cô chưa kịp nói hết câu thì tôi đã trả lời.
Thực ra, nó chính là hai câu trả lời.
- Tốt quá, cảm ơn em. - Cô giáo nở một nụ cười.
Trong lúc rảo bước sang phòng chế biến, tôi bỗng nhận ra rằng lòng mình đã nhẹ nhõm hơn. Bởi tôi cảm thấy, vào lúc này, tốt nhất là nên rời xa Tokyo, rời xa Yuichi và đi tới một nơi nào đó thật xa trong một khoảng thời gian ngắn.
Mở cửa ra, tôi đã thấy Nori và Kuri, hai người bạn phụ tá trên tôi một lớp, đang chuẩn bị ở bên trong.
- Mikage, em đã nghe chuyện đi Izu chưa?
Vừa nhìn thấy tôi Kuri đã lên tiếng.
- Tuyệt thật đấy, nghe đâu còn có cả món Pháp nữa kia. Và đồ biển thì nhiều vô kể.
Nori thì nhoẻn miệng cười.
- Các chị này, tại sao em lại được đi? - Tôi hỏi.
- Cho bọn mình xin lỗi nhé. Tại đúng dịp đó cả hai bọn mình đều có buổi hẹn tập đánh golf rồi nên không đi được. À, nhưng nếu mà Mikage có việc bận thì một trong hai đứa mình sẽ xin nghỉ. Này, như thế có được không Kuri-chan?
- Đúng đấy, Mikage cứ nói thật với bọn mình nhé.
Hai người ấy nói với tôi bằng một tình cảm thực sự chân thành và dịu dàng, nên tôi cười và lắc đầu.
- Không sao đâu ạ, em đi được mà. - Tôi đáp.
Nghe đâu, hai người ấy cùng học một trường đại học và nhờ ai đó giới thiệu nên đã cùng nhau tới đây làm việc. Tất nhiên, họ đã học nấu ăn trong bốn năm trời nên là những người rất chuyên nghiệp.
Kuri là một người vui tính và đáng yêu, còn Nori là một tiểu thư xinh đẹp. Hai người bọn họ rất thân nhau. Lúc nào họ cũng bận trên mình những bộ quần áo trang nhã đến ngây ngất và luôn tỏ ra đúng mực trong tình cảm. Nhẹ nhàng, tốt bụng, chịu khó. Họ thực sự ngời sáng ngay cả giữa vô số mẫu tiểu thư con nhà lành mà ta thường gặp rất nhiều trong giới làm bếp.
Đôi khi, mẹ Nori ở nhà lại gọi điện thoại tới, giọng bà nhẹ nhàng và êm ái đến mức nhiều lúc khiến tôi phát ngại. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng bà luôn nắm rõ kế hoạch hàng ngày của Nori. Phải chăng đó là thói thường của mọi bà mẹ trên cõi đời này?
Nori vừa vén mái tóc bồng bềnh vừa khẽ cười và nói chuyện với mẹ qua điện thoại bằng một giọng như âm thanh của chiếc chuông nhỏ.
Sao tôi vẫn quý hai con người ấy đến thế, mặc dầu cuộc đời của họ và của tôi thật khác xa nhau.
Họ luôn cười và nói cảm ơn mỗi khi tôi lấy giùm dù chỉ là một chiếc muôi. Họ sẽ lo lắng hỏi: Liệu có khỏi ngay được không?, mỗi khi tôi bị cảm. Cái hình ảnh khi hai người mặc chiếc tạp dề và cười khúc khích trong nắng khiến tôi cảm thấy như mình đang được ngắm nhìn hạnh phúc, đến trào cả nước mắt. Được làm việc cùng họ, với tôi, đó là niềm an ủi và vui sướng.
Chúng tôi phải chia đều chỗ nguyên liệu vào các âu sắt tương ứng với số học viên, phải đun rất nhiều nước, rồi còn phải cân đo đong đếm, từ giờ cho tới ba giờ chiều có khối việc tỉ mỉ cần làm.
Trong căn phòng mà ánh nắng đang ùa vào qua ô cửa số rất lớn ấy, có rất nhiều lò nướng bánh, lò vi sóng, và bàn cỡ lớn kèm theo bệ đặt bếp ga, chúng được bày san sát bên nhau, gợi người ta liên tưởng tới phòng học nữ công ở một ngôi trường phổ thông nào đó. Chúng tôi vừa nói chuyện phiếm vừa vui vẻ làm việc.
Lúc đó là hơn hai giờ chiều. Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh.
- Chẳng nhẽ là cô giáo? - Nori nghiêng đầu tự hỏi rồi lanh lảnh nói với ra. - Xin mời vào.
Kuri bỗng bất ngờ kêu toáng lên: Ối, mình vẫn chưa tẩy lớp sơn móng tay. Thế này thì cô mắng chết mất thôi!
Và đúng vào lúc tôi đang quỳ gối lên chiếc túi để tìm lọ thuốc tẩy móng cho Kuri thì cánh cửa bật mở, cùng với tiếng của một cô gái.
- Xin hỏi có chị Sakurai Mikage ở đây không ạ?
Bất chợt bị gọi đến tên, tôi giật mình nhỏm dậy. Đứng nơi ngưỡng cửa là một cô gái mà tôi không hề quen biết.
Nét trẻ con vẫn còn sót lại đâu đó trên khuôn mặt cô ta. Vì thế tôi nghĩ có lẽ cô ta ít tuổi hơn tôi. Vóc người thấp, đôi mắt tròn và gay gắt. Cô ta đứng đó hiên ngang trong tấm áo khoác màu nâu choàng bên ngoài chiếc áo len màu vàng cùng với đôi giày cao gót màu be. Cảm giác về một đôi chân hơi mập mạp, ờ, nhưng dẫu sao cũng còn có nét gợi cảm, xét về toàn thân, nhìn chung là tròn trịa. Cái trán hẹp khá dô, và tóc mái được làm rất cẩn thận. Giữa những đường nét tròn trịa hợp lý ấy, là đôi môi đỏ mộng chẩu ra nhọn hoắt xem chừng như đang vô cùng tức giận.
Không phải là kiểu người đáng ghét, nhưng… Tôi phân vân. Nhìn kĩ đến thế rồi mà vẫn không nhớ ra, gay go rồi đây.
Nori và Kuri thì bối rối đứng sau lưng tôi nhìn về phía cô ta. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lên tiếng.
- Xin lỗi, nhưng chị là ai?
- Tôi tên là Okuno. Tôi đến đây để nói chuyện với chị. - Giọng cô ta như lạc đi.
- Tôi rất xin lỗi nhưng lúc này tôi đang bận việc, xin chị vui lòng gọi điện tới nhà tôi vào tối nay được không?
Tôi vừa nói dứt lời thì cô ta hỏi lại với một ngữ điệu khá mạnh.
- Nhà tôi nghĩa là nhà anh Tanabe chứ gì?
Ra vậy, tôi hiểu rồi. Không ai khác chính là người đã gọi điện thoại sáng nay. Vững tin, tôi đáp lại.
- Chị nhầm rồi.
- Mikage này, em nghỉ tay trước đi. Bọn mình sẽ nói khéo với cô là em phải đi mua mấy thứ vì chuyến đi gấp quá.
Kuri bảo với tôi như thế nhưng cô ta liền nói ngay.
- Không cần phải vậy. Sẽ nhanh thôi.
- Thế ra chị là bạn của Tanabe Yuichi?
Tôi phải gắng để giữ một giọng nói thật ôn hòa.
- Phải, tôi là bạn cùng lớp… Hôm nay tôi tới đây để đề nghị với chị một việc. Tôi xin nói rõ thế này. Xin chị đừng bao giờ tỏ ra quan tâm tới anh Tanabe nữa. - Cô ta nói.
- Chuyện đó là do Tanabe quyết định. - Tôi đáp. - Cho dù cô là người yêu của cậu ấy, thì cũng không phải là việc cô có thể quyết định được.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống cho mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại tới khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng, những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, lẫn sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy.
Cả những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà-rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi, và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy ở trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại được nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống như một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Như thế là quá đủ rồi, tôi thầm nghĩ. Ngẩng đầu lên, tôi bỗng nhận ra vẻ đẹp của ánh trăng, như đang thấm mãi vào trong người.
Làm xong công việc lau chùi và chuẩn bị, cũng là lúc màn đêm buông xuống.
Gần như đồng thời với tiếng chuông, Yuichi thò cổ vào, vừa khệ nệ ôm một cái túi ni-lông to tướng vừa vất vả đẩy cửa. Tôi đi ra tới chỗ bậc thềm.
- Không thể nào tin được. - Yuichi lầu bầu rồi đặt phịch cái túi xuống đó.
- Không tin được cái gì cơ? - Tôi hỏi.
- Một mình mình không sao mang hết được tất cả những thứ mà cậu bảo mình mua về. Nhiều quá thể.
- Thế à, - tôi gật đầu. Thoạt tiên, tôi định làm ra vẻ không biết gì, nhưng xem ra Yuichi bắt đầu nổi cáu thực sự, nên tôi đành quyết định đi cùng cậu ta xuống dưới bãi đậu xe.
Vẫn còn những hai túi đồ khổng lồ nữa ở trong xe, chỉ riêng việc vác chúng từ bãi đậu xe tới lối cửa vào cũng đã è cổ ra rồi.
- Thực ra thì có khá nhiều thứ là mình mua cho riêng mình.
Yuichi nói với tôi trong lúc ôm lấy cái túi nặng hơn.
- Khá nhiều thứ?
Vừa nói tôi vừa nhòm vào trong chiếc túi mà mình đang ôm thì thấy nào là dầu gội đầu, vở viết, còn có cả đồ ăn sẵn nữa. Ra vậy, thế thì tôi biết tỏng cái cách ăn uống gần đây của cậu ta rồi.
- ... Thế sao cậu không đi mấy chuyến, đằng nào chả hết.
- Nhưng có cậu nữa thì chỉ một lần là xong. Nhìn kìa, trăng đẹp quá.
Yuichi nhướn cằm lên không trung, chỉ cho tôi xem vầng trăng bạc mùa đông.
- Quả thế thật.
Tuy nói với một giọng đầy châm chọc, nhưng trước khi bước vào ngưỡng cửa tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại rất nhanh vầng trăng mười ba cuối cùng trong năm. Ánh trăng vằng vặc, trăng sắp tròn.
Trong chiếc thang máy đang đi lên, Yuichi nói với tôi.
- Chắc hẳn là có liên quan tới nhau đúng không?
- Cái gì cơ?
- Nghĩa là, một vầng trăng tuyệt đẹp mà mình vừa nhìn thấy sẽ tác động tới món ăn mà mình nấu lúc đó, đúng không? Mình không định nói tới những tác động gián tiếp kiểu như việc làm món tsukimi-udon.
Ting! Thang máy dừng lại, bỗng chốc, tâm trí tôi trở nên hoàn toàn trống rỗng. Vừa đi tôi vừa nói.
- Cậu muốn nói đến cái điều mang tính bản chất hơn?
- Phải rồi. Chính là tình người ấy.
- Có chứ. Chắc chắn là có.
Tôi trả lời không chút đắn đo. Ví thử nơi đây là trường quay của chương trình Câu đố cho 100 người, thì chắc hẳn những tiếng “có chứ”, “có chứ” ấy sẽ vang động khắp nơi hệt như một tiếng gầm.
- Ra vậy thật. Ờ, vì lúc nào mình cũng tin rằng Mikage sẽ trở thành một nghệ sĩ, mà nghệ thuật với Mikage chắc hẳn là việc nấu ăn, mình luôn tự nhủ như vậy. Phải rồi. Mikage thực sự thích công việc bếp núc mà. Quả vậy. Thật là tốt.
Yuichi liên tục gật gù một mình, như đã tìm ra lời giải. Đoạn cuối cùng nghe như cậu ta đang nói chuyện một mình.
- Cứ như trẻ con ấy. - Tôi cười.
Tất cả sự trống rỗng khi trước bỗng hóa thành lời, lướt vụt qua đầu tôi.
Có Yuichi, mình chẳng cần gì hết.
Ý nghĩ ấy tuy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, nhưng lại khiến tôi vô cùng bối rối. Bằng chứng là vào cái thời khắc mà nó lóe lên ở trong đầu, tôi đã gần như choáng váng. Nó sẽ chiếm trọn linh hồn tôi mất thôi.
Tôi nấu bữa cơm tối mất chừng hai tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian ấy, Yuichi xem tivi và gọt vỏ khoai tây. Cậu ta rất khéo tay.
Với tôi, cái chết của cô Eriko vẫn còn ở đằng xa. Tôi không sao dám đối mặt với nó. Nó như một sự thật đen tối đang từng bước nhích lại gần, từ phía bên kia của cơn cuồng phong choáng váng. Còn Yuichi, như cây liễu nhỏ giữa trận giông chiều, bị quất cho tả tơi, rũ rượi.
Vì thế, vào lúc này, chúng tôi chỉ lặng lẽ ở bên nhau mà không hề nói gì tới cái chết của cô Eriko dù có mặt cả hai người, và mặc cho sự mơ hồ về thời gian và không gian đang tăng lên. Không gì khác, không cả những chuyện trước mắt, tôi cảm thấy một không gian yên lành và ấm cúng. Tuy khó có thể nói ra được một cách rõ ràng, nhưng linh tính mách bảo tôi rằng, nhất định rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ được đền đáp vì tất cả. Một dự cảm lớn lao và đáng sợ. Và chính sự lớn lao đó đang khích lệ tinh thần của hai đứa trẻ mồ côi, trong cái bóng đêm cô độc này.
Đêm đã về khuya, bóng tối trở nên trong suốt, cũng là lúc một bữa ăn tối tú ụ vừa được dọn ra, chúng tôi bắt đầu ăn. Xa-lát, bánh nướng có nhân, nước xốt, croquette. Đậu phụ rán giòn, rau bina luộc chấm xì-dầu, nộm miến gà, cốt-lết kiểu Kiev, lợn xào chua ngọt, xíu mại... Những món ăn mang đủ loại quốc tịch. Chẳng thèm để ý đến thời gian, chúng tôi thong thả uống rượu vang và ăn hết sạch.
Khác với mọi lần, Yuichi có vẻ như đã say. Lạ chưa, mới uống có một tẹo mà đã say rồi kìa, nói đoạn, tôi mới bất chợt nhìn xuống sàn nhà, một chai vang rỗng đang nằm lăn lóc ở đó. Tôi rùng mình. Hình như nó đã cạn trước khi tôi chuẩn bị nấu xong cơm. Thế thì say là phải, tôi ngán ngẩm hỏi.
- Yuichi, lúc nãy cậu đã uống hết cả chai này phải không?
Cậu ta vẫn nằm ngửa trên ghế sofa, vừa rau ráu nhai nhành cần tây vừa chỉ ừ lấy một tiếng.
- Sao chẳng thấy đỏ mặt gì cả?
Thấy tôi nói vậy, nét mặt Yuichi bỗng trở nên buồn bã một cách ghê gớm. Nói chuyện với người say thật khó, tôi thầm nghĩ.
- Cậu sao thế? - Tôi hỏi.
- Một tháng nay, ai cũng bảo mình vậy, câu nói ấy thấm vào trong ngực mình rồi. - Yuichi đáp lại với khuôn mặt rất nghiêm túc.
- Mọi người trong trường á?
- Ừ.
- Một tháng trời ngày nào cũng uống?
- Ừ.
- Thế thì làm sao còn có ý định gọi điện cho mình nữa chứ. - Tôi cười.
- Mình đã nhìn thấy cái điện thoại phát sáng. - Cậu ta cũng cười. - Những lúc say, trên đường trở về nhà vào buổi tối, bao giờ mình cũng thấy cái bốt điện thoại rất sáng. Dù đứng từ rất xa trên con đường tối mù tối mịt, mình vẫn nhìn thấy rõ. Thế là mình tự nhủ: À phải rồi, mình sẽ tới đó để gọi điện cho Mikage, số điện thoại là xxx-xxxx, rồi mình đi tìm thẻ điện thoại, và bước vào, mình đã vào hẳn bên trong. Vậy mà rồi, đúng lúc đó, mình chợt nghĩ, mình đang ở đâu đây, và mình cần phải nói những gì? Nghĩ tới đấy mình bỗng thấy sợ và không dám nhấc điện thoại lên nữa. Về đến nhà, mình nằm vật xuống và chìm vào giấc ngủ, rồi mình mơ thấy Mikage đang khóc và nổi giận ở trong điện thoại.
- Khóc lóc và nổi giận chỉ là mình ở trong tưởng tượng thôi mà, phải không? Nghĩ ngợi nhiều cũng có ích gì đâu.
- Ừ, tự nhiên mình thấy thật hạnh phúc.
Chắc hẳn, chính bản thân Yuichi cũng không hiểu mình đang nói gì. Cậu ta vẫn tiếp tục câu chuyện với một giọng nói nhát gừng, và xem chừng đã buồn ngủ lắm.
- Mặc dù mẹ không còn nữa, nhưng Mikage vẫn tới đây, trong căn phòng này, và ở ngay trước mặt mình. Mình đã chuẩn bị tinh thần, rằng mình sẽ phải chấp nhận thôi, nếu Mikage có giận dữ và quan hệ bị cắt đứt. Cái hồi ba người còn sống với nhau ấy, bỗng trở thành những kỉ niệm quá cay đắng, mình tưởng như sẽ không còn gặp lại Mikage được nữa… Từ ngày xưa, mình luôn muốn có ai đó tới ngủ trên chiếc ghế sofa chuyên dành cho khách này. Tấm vải phủ ghế hay kêu sột soạt và lúc nào cũng trắng tinh, khiến mình có cảm giác như đang đi du lịch ở đâu đó chứ không phải ở nhà mình… Thời gian gần đây, quả là mình ăn uống không được nghiêm chỉnh cho lắm, nên đã mấy lần mình định sẽ nấu cơm, nhưng mà, thức ăn cũng tỏa ra một thứ ánh sáng nào đó, phải không? Và nếu mình ăn chúng vào, thì ánh sáng ấy sẽ biến mất, đúng không? Những chuyện như thế làm mình thấy phiền phức quá, nên chỉ uống rượu suông thôi. Nhưng, nếu giải thích thật cặn kẽ cho Mikage, biết đâu đấy Mikage sẽ không về nữa mà ở lại đây với mình. Mikage sẽ nghe mình nói hết câu chuyện, điều ấy có thể lắm chứ. Đấy, mình sợ phải nghĩ đến những niềm hạnh phúc như thế và hy vọng. Sợ vô cùng. Hy vọng, để rồi nếu Mikage giận dữ và phát điên lên thật sự, thì sẽ chỉ còn một mình mình rơi tõm xuống đáy cùng của đêm tối. Mình đã không có đủ tự tin và dũng khí, để nói cho Mikage hiểu, những tình cảm ấy của mình.
- Cậu đúng là một anh chàng như thế đấy.
Giọng nói của tôi tức giận là thế, vậy mà ánh mắt không sao giấu nổi niềm thương cảm. Khi hai con người cùng nhau trải qua chiều dài của năm tháng, vào những khoảnh khắc ấy, giữa họ sẽ xuất hiện một mối cảm thông sâu sắc, giống hệt như một thứ thần giao cách cảm vậy. Và cái gã say sưa ngất ngưởng kia, xem ra cũng hiểu được thứ tình cảm phức tạp ấy của tôi. Cậu ta nói.
- Giá gì ngày hôm nay đừng kết thúc. Đêm cứ dài mãi thì tốt biết bao. Mikage ơi, cậu ở luôn đây đi.
- Ở thì cũng được thôi. - Dẫu gì thì đó cũng chỉ là lời nhảm nhí của một kẻ say mà thôi, tôi nghĩ, và tôi cố gắng nói với cậu ta một cách thật dịu dàng. - Nhưng không còn cô Eriko nữa rồi, nếu hai người sống chung, thì mình sẽ là người yêu cậu? Hay chỉ là bạn đơn thuần?
- Mình sẽ bán cái sofa này đi và mua về một chiếc giường đôi vậy nhé. - Sau tiếng cười, là một câu trả lời khá thành thật của Yuichi. - Bản thân mình cũng không hiểu được nữa.
Nhưng chính sự thành thực lạ lùng ấy lại làm rung động tim tôi. Yuichi nói tiếp.
- Lúc này mình không thể nghĩ được điều gì cả. Mikage là gì đối với cuộc đời mình ư? Bản thân mình rồi đây sẽ đổi thay ra sao? Sẽ khác đi những gì và như thế nào so với mình cho tới thời điểm này? Mình không thể biết được tất cả những chuyện đó. Thực ra mình có thể thử suy nghĩ một chút. Nhưng với trạng thái tinh thần như lúc này, chắc là khó mà có nổi một ý nghĩ cho ra hồn. Nên mình không thể quyết định được. Mình cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Mình muốn thoát ra thật nhanh. Lúc này đây, mình không thể kéo Mikage vào đó. Mikage sẽ không thể nào vui vẻ được, dù cho có cả hai đứa mình, khi mà chúng mình vẫn đang ở trong lòng cái chết… Hoặc giả rằng, nó sẽ mãi tiếp diễn, chừng nào hai đứa mình còn ở bên nhau.
- Yuichi, cậu đừng có suy nghĩ về tất cả cùng một lúc như thế có được không. Mặc kệ nó, muốn ra sao thì ra.
Tôi nói mà suýt nữa thì bật khóc.
- Ừ, rồi sáng mai tỉnh dậy, mình sẽ quên sạch ấy mà. Gần đây, lúc nào cũng vậy. Chẳng có sự nối tiếp nào cho ngày hôm sau cả.
Yuichi nói vậy trong lúc nằm úp mặt xuống chiếc ghế sofa, rồi sau đó lại lẩm bẩm một mình: Chẳng biết phải làm sao đây… Cả căn phòng lặng ngắt trong đêm, tựa như đang lắng nghe giọng nói của Yuichi. Và tôi tiếp tục cảm thấy ngay cả căn phòng này cũng đang bối rối, ngơ ngác vì cô Eriko không còn nữa. Đêm mỗi lúc một khuya, bóng tối đè nặng lên mọi vật. Nó gây cho tôi tâm trạng như chẳng còn ai để mà chia sẻ nữa.
… Đôi khi, tôi và Yuichi cùng gắng leo lên một cái thang rất cao nhưng mỏng mảnh, trong bóng tối đen đặc, để nhòm xem chiếc vạc dầu dưới địa ngục. Chúng tôi chăm chú nhìn biển lửa sủi bọt đỏ ngầu đang sôi trào trong cái hơi nóng hầm hập đến chóng mặt. Bên cạnh mình rõ ràng là người bạn thân thiết và quan trọng hơn bất kỳ ai trên thế gian này, vậy mà hai người chẳng hề nắm lấy tay nhau. Mỗi người đều có cái tính cách ấy, cái tính cách nhất quyết phải đứng trên đôi chân của chính mình, mặc cho nỗi lo sợ đang len lỏi ở trong lòng. Nhìn khuôn mặt bất an được soi sáng bởi ánh lửa rừng rực của Yuichi, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng, rất có thể chính điều này mới là sự thật: Trong cái ý nghĩa của cuộc sống thường nhật, hai chúng tôi chưa bao giờ là một người con trai và một người con gái, nhưng trong cái ý nghĩa xa xưa từ thời thái cổ, chúng tôi chính là đôi trai gái đích thực. Nhưng, dù là theo ý nghĩa nào đi chăng nữa, thì chốn ấy cũng quá ư khủng khiếp. Nó không phải một nơi mà con người và con người có thể se nên được những sợi chỉ bình yên.
… Đây đâu phải là việc bói toán bằng linh cảm chứ.
Tôi đã rất nghiêm túc khi tưởng tượng ra tất cả những điều ấy, vậy mà vừa rồi lúc chợt nảy ra cái ý nghĩ đó, tôi lại bật cười. Trông chẳng khác nào một đôi trai gái đang chòng chọc nhìn vạc dầu mà toan tính chuyện cùng nhau tự tử vậy. Nếu thế, tình yêu của họ sẽ xuống địa ngục. Ái chà, ngày xưa có khối những chuyện như vậy, nghĩ tới đấy tôi lại không nín nổi một tiếng cười.
Yuichi cứ nằm nguyên như vậy mà ngủ ngon lành. Được ngủ trước tôi, khuôn mặt Yuichi xem ra rất hạnh phúc. Tôi kéo chăn đắp lên người cho Yuichi, vậy mà cậu ta vẫn không hề cựa quậy. Tôi cố gắng không để cho tiếng nước chảy to, vừa rửa chỗ đống bát đĩa đầy tú ụ ấy vừa khóc rất nhiều.
Tất nhiên, tôi không khóc vì nỗi vất vả khi phải một mình rửa hết chỗ bát đĩa kia, mà vì cái cảm giác bị bỏ lại một mình giữa bóng đêm đơn độc đến tê dại này.
Ngày hôm sau tôi phải làm ca chiều nên đã đặt chuông báo thức rất cẩn thận. Reng reng… inh ỏi quá… tôi với tay định tắt thì nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm lấy ống nghe.
- Alô. - Tôi nói.
Gần như cùng lúc tôi sực nhớ ra rằng mình đang ở nhà người khác, nên vội vàng nói thêm: Tôi là Tanabe đây ạ.
Thế rồi xoạch, tiếng đầu dây bên kia dập máy. Ờ, chắc là con gái… trong cái đầu vẫn còn buồn ngủ, tôi cảm thấy hơi áy náy và nhìn sang Yuichi, cậu ta vẫn đang ngủ khò khò. Chậc, thôi kệ, nghĩ rồi tôi chuẩn bị mọi thứ, nhẹ nhàng ra khỏi phòng và bắt đầu đi làm. Tôi định sẽ dành cả buổi chiều để thư thả cân nhắc xem có nên trở lại đây vào tối nay hay không.
Tôi đã tới chỗ làm.
Chiếm trọn một tầng trong cái tòa nhà to lớn này là văn phòng của cô giáo dạy nấu ăn, có một phòng chế biến dành cho lớp học và một studio chụp ảnh. Cô giáo đang kiểm tra lại các bài báo trong phòng mình. Cô vẫn còn khá trẻ, nấu ăn rất khéo và có một sự tinh tế tuyệt vời, một phụ nữ duyên dáng và lịch thiệp. Hôm nay cũng vậy, khi nhìn thấy tôi, cô lại mỉm cười và bỏ kính xuống, rồi hướng dẫn công việc cho tôi.
Việc chuẩn bị cho lớp học nấu ăn vào lúc ba giờ chiều xem ra khá bận rộn, vì vậy, trong ngày hôm nay, tôi sẽ phải giúp một tay cho tới khi nào công việc chuẩn bị đó được hoàn tất. Phụ tá chính sẽ do người khác đảm nhiệm. Thế nghĩa là công việc sẽ kết thúc vào trước buổi chiều tà… Đúng vào lúc tôi đang hơi băn khoăn, thì cô tiếp tục nói chuyện về công việc.
- Sakurai này, ngày kia cô có chuyến đi viết bài ở vùng Izu(13) đấy. Sẽ đi trong khoảng ba ngày. Hỏi em như thế này thì gấp gáp quá, nhưng không biết em có thể đi cùng được không?
- Izu ấy ạ? Viết bài cho tạp chí hả cô?
Tôi phải hỏi lại vì quá bất ngờ.
- Ừ… Vì mấy cô bé khác bận việc riêng nên không đi được. Cô định viết bài giới thiệu về những món ăn nổi tiếng của các quán trọ trong vùng, kèm theo một số bình luận nữa, em thấy thế nào? Cô đã bố trí nghỉ tại các quán trọ và khách sạn tuyệt vời nhất đấy. Mỗi người sẽ ở một phòng… Nếu được em trả lời cô sớm nhé, ờ xem nào, tối nay em…
- Em sẽ đi. - Cô chưa kịp nói hết câu thì tôi đã trả lời.
Thực ra, nó chính là hai câu trả lời.
- Tốt quá, cảm ơn em. - Cô giáo nở một nụ cười.
Trong lúc rảo bước sang phòng chế biến, tôi bỗng nhận ra rằng lòng mình đã nhẹ nhõm hơn. Bởi tôi cảm thấy, vào lúc này, tốt nhất là nên rời xa Tokyo, rời xa Yuichi và đi tới một nơi nào đó thật xa trong một khoảng thời gian ngắn.
Mở cửa ra, tôi đã thấy Nori và Kuri, hai người bạn phụ tá trên tôi một lớp, đang chuẩn bị ở bên trong.
- Mikage, em đã nghe chuyện đi Izu chưa?
Vừa nhìn thấy tôi Kuri đã lên tiếng.
- Tuyệt thật đấy, nghe đâu còn có cả món Pháp nữa kia. Và đồ biển thì nhiều vô kể.
Nori thì nhoẻn miệng cười.
- Các chị này, tại sao em lại được đi? - Tôi hỏi.
- Cho bọn mình xin lỗi nhé. Tại đúng dịp đó cả hai bọn mình đều có buổi hẹn tập đánh golf rồi nên không đi được. À, nhưng nếu mà Mikage có việc bận thì một trong hai đứa mình sẽ xin nghỉ. Này, như thế có được không Kuri-chan?
- Đúng đấy, Mikage cứ nói thật với bọn mình nhé.
Hai người ấy nói với tôi bằng một tình cảm thực sự chân thành và dịu dàng, nên tôi cười và lắc đầu.
- Không sao đâu ạ, em đi được mà. - Tôi đáp.
Nghe đâu, hai người ấy cùng học một trường đại học và nhờ ai đó giới thiệu nên đã cùng nhau tới đây làm việc. Tất nhiên, họ đã học nấu ăn trong bốn năm trời nên là những người rất chuyên nghiệp.
Kuri là một người vui tính và đáng yêu, còn Nori là một tiểu thư xinh đẹp. Hai người bọn họ rất thân nhau. Lúc nào họ cũng bận trên mình những bộ quần áo trang nhã đến ngây ngất và luôn tỏ ra đúng mực trong tình cảm. Nhẹ nhàng, tốt bụng, chịu khó. Họ thực sự ngời sáng ngay cả giữa vô số mẫu tiểu thư con nhà lành mà ta thường gặp rất nhiều trong giới làm bếp.
Đôi khi, mẹ Nori ở nhà lại gọi điện thoại tới, giọng bà nhẹ nhàng và êm ái đến mức nhiều lúc khiến tôi phát ngại. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng bà luôn nắm rõ kế hoạch hàng ngày của Nori. Phải chăng đó là thói thường của mọi bà mẹ trên cõi đời này?
Nori vừa vén mái tóc bồng bềnh vừa khẽ cười và nói chuyện với mẹ qua điện thoại bằng một giọng như âm thanh của chiếc chuông nhỏ.
Sao tôi vẫn quý hai con người ấy đến thế, mặc dầu cuộc đời của họ và của tôi thật khác xa nhau.
Họ luôn cười và nói cảm ơn mỗi khi tôi lấy giùm dù chỉ là một chiếc muôi. Họ sẽ lo lắng hỏi: Liệu có khỏi ngay được không?, mỗi khi tôi bị cảm. Cái hình ảnh khi hai người mặc chiếc tạp dề và cười khúc khích trong nắng khiến tôi cảm thấy như mình đang được ngắm nhìn hạnh phúc, đến trào cả nước mắt. Được làm việc cùng họ, với tôi, đó là niềm an ủi và vui sướng.
Chúng tôi phải chia đều chỗ nguyên liệu vào các âu sắt tương ứng với số học viên, phải đun rất nhiều nước, rồi còn phải cân đo đong đếm, từ giờ cho tới ba giờ chiều có khối việc tỉ mỉ cần làm.
Trong căn phòng mà ánh nắng đang ùa vào qua ô cửa số rất lớn ấy, có rất nhiều lò nướng bánh, lò vi sóng, và bàn cỡ lớn kèm theo bệ đặt bếp ga, chúng được bày san sát bên nhau, gợi người ta liên tưởng tới phòng học nữ công ở một ngôi trường phổ thông nào đó. Chúng tôi vừa nói chuyện phiếm vừa vui vẻ làm việc.
Lúc đó là hơn hai giờ chiều. Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh.
- Chẳng nhẽ là cô giáo? - Nori nghiêng đầu tự hỏi rồi lanh lảnh nói với ra. - Xin mời vào.
Kuri bỗng bất ngờ kêu toáng lên: Ối, mình vẫn chưa tẩy lớp sơn móng tay. Thế này thì cô mắng chết mất thôi!
Và đúng vào lúc tôi đang quỳ gối lên chiếc túi để tìm lọ thuốc tẩy móng cho Kuri thì cánh cửa bật mở, cùng với tiếng của một cô gái.
- Xin hỏi có chị Sakurai Mikage ở đây không ạ?
Bất chợt bị gọi đến tên, tôi giật mình nhỏm dậy. Đứng nơi ngưỡng cửa là một cô gái mà tôi không hề quen biết.
Nét trẻ con vẫn còn sót lại đâu đó trên khuôn mặt cô ta. Vì thế tôi nghĩ có lẽ cô ta ít tuổi hơn tôi. Vóc người thấp, đôi mắt tròn và gay gắt. Cô ta đứng đó hiên ngang trong tấm áo khoác màu nâu choàng bên ngoài chiếc áo len màu vàng cùng với đôi giày cao gót màu be. Cảm giác về một đôi chân hơi mập mạp, ờ, nhưng dẫu sao cũng còn có nét gợi cảm, xét về toàn thân, nhìn chung là tròn trịa. Cái trán hẹp khá dô, và tóc mái được làm rất cẩn thận. Giữa những đường nét tròn trịa hợp lý ấy, là đôi môi đỏ mộng chẩu ra nhọn hoắt xem chừng như đang vô cùng tức giận.
Không phải là kiểu người đáng ghét, nhưng… Tôi phân vân. Nhìn kĩ đến thế rồi mà vẫn không nhớ ra, gay go rồi đây.
Nori và Kuri thì bối rối đứng sau lưng tôi nhìn về phía cô ta. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lên tiếng.
- Xin lỗi, nhưng chị là ai?
- Tôi tên là Okuno. Tôi đến đây để nói chuyện với chị. - Giọng cô ta như lạc đi.
- Tôi rất xin lỗi nhưng lúc này tôi đang bận việc, xin chị vui lòng gọi điện tới nhà tôi vào tối nay được không?
Tôi vừa nói dứt lời thì cô ta hỏi lại với một ngữ điệu khá mạnh.
- Nhà tôi nghĩa là nhà anh Tanabe chứ gì?
Ra vậy, tôi hiểu rồi. Không ai khác chính là người đã gọi điện thoại sáng nay. Vững tin, tôi đáp lại.
- Chị nhầm rồi.
- Mikage này, em nghỉ tay trước đi. Bọn mình sẽ nói khéo với cô là em phải đi mua mấy thứ vì chuyến đi gấp quá.
Kuri bảo với tôi như thế nhưng cô ta liền nói ngay.
- Không cần phải vậy. Sẽ nhanh thôi.
- Thế ra chị là bạn của Tanabe Yuichi?
Tôi phải gắng để giữ một giọng nói thật ôn hòa.
- Phải, tôi là bạn cùng lớp… Hôm nay tôi tới đây để đề nghị với chị một việc. Tôi xin nói rõ thế này. Xin chị đừng bao giờ tỏ ra quan tâm tới anh Tanabe nữa. - Cô ta nói.
- Chuyện đó là do Tanabe quyết định. - Tôi đáp. - Cho dù cô là người yêu của cậu ấy, thì cũng không phải là việc cô có thể quyết định được.
0 comments: